Từ khi xa Thái Thiên, Diệt Vân chẳng buồn chạy nhảy vui đùa như lúc trước. Hắn đi lúc thu bây giờ đã sang đông. Lòng người đã lạnh, tuyết rơi càng lạnh bội phần. Nhớ lúc trước mỗi khi đông về, nàng cùng cùng hắn chơi ném tuyết thật vui. Có lần mãi mê sa đà, bị cảm mạo, thế là Thái Thiên bị phu nhân mắng cho một trận.
“Tiểu thư à, trời tối rồi, mau vào đây, nô tỳ chuẩn bị nước ầm cho người rồi này.!”
“Hả..ừm ừ ta vào ngay.”
“Haiz, người khiến ta sốt ruột quá, sao cứ mãi thẫn thờ như này nhỉ?”
“Ta nhớ huynh ấy lắm...”
“Người cứ như thế này, không ăn không uống, bị bệnh. Công tử biết được nhất định sinh lo lắng, thì làm sao làm tốt công việc mà về với người chứ.”
“Đúng... đúng vậy, sao ta không nghĩ ra sớm nhỉ... Mau mau đi ăn thôi, xong rồi ta còn luyện chữ...”
“Haiz, vâng.“. Đợi Diệt Vân khuất bóng. Tú Thanh mới lắc đầu ngao ngán, những lời này không biết còn phải lặp lại bao nhiêu lần, cầu xin công tử đừng phụ lòng tiểu thư nhà tôi!
Tháng qua tháng, năm hết năm. nàng lớn lên từng chút một. càng lơn nụ cười nàng càng điên thần đảo quỷ. Thật không dám nghĩ, nếu đến tuổi trưởng thành sẽ có bao nhiêu đám dặm hỏi.
Một tối, cha gọi Diệt Vân vào thư phòng.
“Con giờ cũng đã là thiếu nữ, hoàng thượng đã chọn con làm tú nữ, con muốn vào hoàng cung chứ?”
“Vào hoàng cung ạ?”
“Đúng, nếu như con không muốn...“.”Không, muốn chứ, con sẽ thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-dong-moc-anh/2519999/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.