Thằng nhóc nghe hắn nói xong thì chóp mũi ửng đỏ như muốn khóc: "Cái gì em cũng nghe theo anh hết, anh Kiều ơi anh đừng đi mà..."
Cố Bắc Kiều vươn tay đón lấy những tia nắng ấm trên phiến lá xanh, hắn lạnh lùng nói: "Không."
Thằng nhóc nắm lấy cổ tay gầy guộc trắng nõn của hắn, kiên quyết nói: "Em không cho anh đi đâu."
"Vậy tôi sẽ đánh cậu đấy." Cố Bắc Kiều định vỗ đầu cậu nhưng nghĩ đến quả đầu ấy thô cứng như lông nhím thì hắn liền rút tay lại, thay vào đó hắn chuyển vị trí qua tai cậu.
Người ngợm thằng nhóc cũng coi như có da có thịt, chỉ khác ở chỗ da tai hơi mỏng, nếu bị ai đó nắm mạnh xíu sẽ đỏ ửng như máu, cậu vừa hét lên vừa nhấp nhổm đứng dậy.
Cố Bắc Kiều hơi nới lỏng tay, hắn gập ngón tay búng lên chóp mũi của cậu: "Không được khóc, cậu mà còn khóc nữa tôi sẽ cho cậu biết tay!"
Thằng nhóc sụt sịt nước mũi, nghẹn ngào kìm nén nước mắt vào trong.
Sau đó Triệu Tiểu Phi trở lại quán bún, nhóc tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống rồi đưa mắt nhìn hai người nọ dưới tán cây. Bọn họ nói chuyện được một lúc bỗng Cố Bắc Kiều lại véo tai tên ngốc khiến cậu đau đến mức lỗ tai đỏ lừ hết cả lên. Trong lòng Triệu Tiểu Phi cười đến là khoái chí, nhóc cũng bớt giận đi hơn nửa, lại đứng dậy nghênh ngang bước ra ngoài.
"Thanh ngố à, vừa rồi em không mách bác đâu." Triệu Tiểu Phi vênh váo đứng trước mặt thằng nhóc chống nạnh nhìn cậu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-dong-hoang/221820/chuong-13.html