*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Bắc Kiều bị thằng nhóc ôm vào lòng, cánh tay tuy gầy gò nhưng cường tráng ôm lấy eo mình, hắn không kiềm chế được tức giận hỏi: “Cậu làm cái trò gì đấy?”
Thiếu niên phía sau vẫn cố chấp không buông: “Anh ăn bún đi, ăn đi mà!"
Cố Bắc Kiều gạt mạnh tay thằng nhóc ra: "Tôi không ăn, cậu buông tôi ra!"
"Anh ăn bún đi, ăn bún đi mà!" Thằng nhóc năn nỉ xong liền kéo Cố Bắc Kiều trở lại.
Cố Bắc Kiều tạm thời không tránh né được, vừa tức giận lại vừa sợ hãi, hắn quát to: "Buông ra! Nếu cậu không buông tôi sẽ đánh cậu đấy!"
Thằng nhóc vẫn như cũ lặp lại mấy chữ kia: "Ăn bún đi mà!" Trái với sức lực khỏe mạnh thì giọng điệu của cậu lại nhẹ nhàng hơn hẳn.
Cố Bắc Kiều dùng khuỷu tay huých mạnh về phía sau, thúc vào ngực thằng nhóc khiến cậu kêu to lên. “Buông tôi ra!” Thằng nhóc đau đớn rên rỉ, cắn chặt môi dưới, cuối cùng đành miễn cưỡng buông tay.
Bên cạnh quán bún Trần Gia là một quán ăn nhanh, nhân viên cửa hàng nghe thấy tiếng xô xát liền chạy sang xem có chuyện gì xảy ra, thấy Cố Bắc Kiều bị thằng nhóc ôm chặt, không khỏi nhíu mày mắng một câu: "Thằng ngốc này còn biết mời chào khách hàng cơ à?". Nói rồi cô quay sang nhà bên cạnh hô to: "Chị Triệu ra mà xem, xem thằng con ngốc nghếch nhà chị lại đang gây chuyện gì nữa kìa!"
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-dong-hoang/221815/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.