Đêm thu mát mẻ, nhưng Chu Lễ vẫn đổ mồ hôi.
Trên bàn đầu giường, tiếng di động vang lên. Chu Lễ không có thời gian nghe, nhưng tiếng chuông kiên trì không ngừng, nghị lực còn hơn anh.
Âm thanh lọt vào tai quá phiền, Lâm Ôn đẩy vai Chu Lễ, mắt nhìn bàn đầu giường, ra hiệu anh mau nhận điện thoại, Chu Lễ mặc kệ.
Lâm Ôn quay người, cố ý vươn cánh tay về phía bàn đầu giường. Chu Lễ thấy cô thật sự không thành thật, không còn cách nào khác, đành phải tạm dừng, nghe lời cô lấy di động.
Kết quả là, vừa nhìn thấy màn hình điện thoại, Chu Lễ càng không muốn nhấc máy.
Chu Lễ nhấn nút trả lời, mở loa ngoài, không lên tiếng, chờ bên kia gào lên trước.
“Chó già, trả con rùa phát tài cho tao!”
Lâm Ôn nghe tiếng Tiêu Bang, không khỏi nở nụ cười. Chu Lễ ấn khóe miệng cong cong của cô, bình tĩnh nói với đầu dây bên kia: “Mày có biết bây giờ mấy giờ rồi không?”
Tiêu Bang đáp lại một cách lạnh lẽo: “Tao chỉ biết con rùa phát tài của tao đã mất tích ba tiếng đồng hồ.”
“Đâu có liên quan đến tao?”
“Tao tìm được nhân chứng!”
Con rùa được đặt ở góc hành lang bên ngoài WC, nơi đó có người ra vào, Chu Lễ trắng trợn bắt con rùa, không có gì lạ khi bị người ta bắt gặp.
Chu Lễ thẳng thắn: “Ồ, vậy mày báo cảnh sát đi.”
“À, báo cảnh sát phiền lắm.” Bên đầu dây Tiêu Bang nghe tiếng còi xe, anh nói, “Mười lăm phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-dong-hoang-vu/3542300/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.