Chương trước
Chương sau
Editor: Trà Xanh
Chu Lễ tách hai chân Lâm Ôn ra, đứng sát bàn, cánh tay anh lót dưới đùi Lâm Ôn, hai tay đặt trên bàn, không tốn bao nhiêu sức.
Lâm Ôn chống tay hai bên, sau lưng cô là bức tường trắng. Nhà cửa có sạch sẽ đến đâu cũng khó che dấu vết của lịch sử, trên tường trắng có những vết xước màu xám lốm đốm, và cái lỗ do đóng đinh. Cái lỗ bị vẽ thành mặt trời, có một chú chó con hoạt hình ở bên cạnh, to cỡ ngón tay cái, dấu bút chì rất nhẹ, không tới gần thì khó phát hiện được.
Chu Lễ không trả lời câu hỏi của Lâm Ôn ngay, anh nhìn chú chó con, hỏi Lâm Ôn: “Em vẽ nó à?”
Lâm Ôn không biết tại sao Chu Lễ lại đột ngột hỏi cái này, cô quay đầu nhìn bức tường phía sau và nói: “Dạ, em vẽ năm 6 tuổi.”
Mẹ bắt cô học vẽ, cô đã cầm bút sáp năm ba bốn tuổi. Trên tường bàn làm việc luôn treo tấm hình của ba khi còn đi lính, Lâm Ôn nhớ lần sắp dọn về nhà mới, ba gỡ khung hình xuống, rút đinh ra.
Lâm Ôn sắp sửa vào tiểu học, mới mua hộp bút chì và bút chì. Cô nhìn thấy cái lỗ trên tường, leo lên ghế, thuận tay lấy bút chì vẽ một vòng sóng cuộn xung quanh cái lỗ, biến cái lỗ thành mặt trời, rồi vẽ một chú chó con bên cạnh mặt trời.
Sau đó ngôi nhà được cho thuê, người thuê đã dán một tấm áp phích diễn viên ở đó, bức tranh thời thơ ấu của cô bị che hết mười tám năm.
Lâm Ôn thường không có dịp để vẽ tranh, ngay cả Viên Tuyết cũng không biết cô biết vẽ.
Lần đầu tiên cô vẽ trước mặt Chu Lễ, chính là mấy tháng trước lúc vừa download APP kịch bản giết người. Cô chơi “Đoán tranh”, vẽ một miếng tempura, người đàn ông xa lạ chơi game còn khen cô “Em gái chuyên nghiệp quá”, nhưng lúc ấy Chu Lễ cũng không có phản ứng nào.
Bây giờ Lâm Ôn nghĩ lại, cảm giác hình như Chu Lễ đã biết năng khiếu hội họa của cô, cho nên anh mới không nói gì.
Chu Lễ đúng là đã biết cô biết vẽ từ lâu.
Chu Lễ thu lại ánh mắt, nhìn Lâm Ôn nói: “Hôm đó em đánh rơi một bức tranh trên xe lửa, em không nhớ hay sao?”
Chín năm là một thời gian dài, Chu Lễ không còn có thể thấu cảm với cảm xúc của mình năm đó. Tuy cảm xúc phai nhạt, nhưng ký ức vẫn còn tươi mới.
Chu Khanh Hà bị bắt đi, mẹ anh ở nước ngoài, trước đây nhà anh cũng trống rỗng, nhưng lần đó, dường như mọi thứ xung quanh anh đều bị quét sạch.
Lâm Ôn nói rằng cảm giác cô độc thật sự kinh khủng, anh lại không cảm thấy kinh khủng, anh chỉ hơi trống rỗng, cảm thấy buồn chán, không có mục tiêu, mặc dù bên cạnh anh có một đống bạn bè.
Sau khi gặp luật sư ở thành phố Bắc Dương lần cuối, Chu Lễ nảy sinh sự cáu kỉnh và chán đời, anh không muốn nói chuyện, không muốn cử động, cho đến khi anh đá vào người đàn ông trung niên đang gây rối ở sân bay, anh mới tìm thấy cách phát tiết thông qua bạo lực.
Sau đó……
Có lẽ là ở trên không trung đang sấm sét ầm ầm, anh bị Lâm Ôn bóp chặt tay, bàn tay thon dài trắng nõn, mềm mại nhỏ nhắn, móng tay Lâm Ôn bấm một vết lõm nhỏ trên mu bàn tay anh. Anh cảm nhận một chút đau đớn dưới sức lực bé nhỏ và khao khát được sống sót.
Con người vẫn phải sống.
Anh đưa cô bé Lâm Ôn xuống máy bay, dụ dỗ “bé ngoan” trốn học lúc đang ăn cơm, sau đó ở phòng tiện ích của khách sạn, anh lại nói với cô như bị ma ám “Tôi có thể đưa em đi cùng”.
Anh không phải là người tốt bụng, nhưng có lẽ là do “lời nói nghiêm túc” và “sự nhìn xa trông rộng” của cô bé Lâm Ôn làm anh cảm thấy thú vị, hoặc là do dáng vẻ cô nghiêng đầu lau tóc rất đáng yêu, cô nói chuyện quá nhẹ nhàng, dễ khiến người ta hài lòng.
Mà khả năng lớn nhất, chắc là vào kỳ nghỉ hè này, anh đã ở một mình quá lâu, anh không muốn trống vắng như vậy nữa, cho nên anh mới muốn dẫn người đi cùng.
Chu Lễ tìm được chuyện để làm, ví dụ như sai người khác, ví dụ như phụ đạo sách giáo khoa dành cho năm ba trung học cơ sở cho người ta.
Lâm Ôn không giỏi toán, không phải giảng là hiểu liền, nhưng cô nghe lời và tốt tính, thông thường rất dịu dàng, thỉnh thoảng có chút khôn vặt, khi thì yên tĩnh như bức tranh, khi thì giống như người trong tranh sống lại.
Anh nghĩ, nếu người bạn nhỏ này là con trai thì tốt quá, cô ngồi ngủ ở cuối giường của anh, anh lại không thể bảo cô ngủ cùng giường.
Chu Lễ nằm ở giường dưới, nhìn chằm chằm sau lưng cô bé Lâm Ôn. Lâm Ôn mặc áo thun dựa vào bàn, lộ ra một chút eo, Chu Lễ kéo áo thun cô để che lại.
Chu Lễ bị mất ngủ một thời gian dài trong suốt kỳ nghỉ hè, nhưng trên chuyến xe lửa đêm đó, anh nằm sau lưng Lâm Ôn, hiếm khi ngủ say đến thế. Bị Lâm Ôn đánh thức, anh nhìn gương mặt nho nhỏ của Lâm Ôn, nghĩ đến chuyện rong chơi khắp chốn, không thể về nhà vì phóng viên giống như đám ruồi bọ, anh cũng không thể đưa người bạn nhỏ đến nhà bạn bè. Cách tốt nhất là thuê một căn hộ hai phòng ngủ, nếu người bạn nhỏ cảm thấy trốn học ba ngày không đủ, cô có thể ở lại lâu một chút.
Chu Lễ lên kế hoạch đủ thứ sau khi trở lại Nghi Thanh, trong lúc mơ màng anh nhạy cảm nhận thấy ánh mắt Lâm Ôn đang nhìn anh.
Anh vào toilet, nhìn gương mặt râu quai nón trong gương, anh rờ bộ râu, nghĩ đến chuyện đi mua dao cạo râu sau khi xe lửa đến ga.

Nhưng khi anh ra khỏi toilet thì thấy chỗ ngồi trống, cô ở rìa đường ray, đuổi theo xe lửa, kêu anh đào ngũ gì đó, anh lập tức lật ngược kế hoạch khó hiểu trước đó của mình.
“Ảnh hậu” chạy mất, anh vẫn phải một mình.--Đọc FULL tại dtruyen.com---
Nhà trệt còn chưa cắt điện, trong phòng ngủ bật một bóng đèn nhỏ, chất lượng bóng đèn không tốt, nhấp nháy vài lần.
Chu Lễ nói dưới ánh đèn leo lét: “Em làm rớt một bức tranh dưới đất, một mặt vẽ Khương Tuệ và con trai chị, mặt kia viết chữ.”
Lâm Ôn đã nhớ ra, đó là một tờ giấy nháp, cô đọc sách không vô, cho nên muốn vẽ gì đó.
Cô vẽ Khương Tuệ và Đại Bảo, thật ra còn vẽ Chu Lễ, nhưng chỉ kịp phác thảo hình dáng, cho nên cô chỉ vẽ thân hình Chu Lễ. Tờ giấy đó bị cô kẹp trong sách giáo khoa, có lẽ cô lo lắng sắp xuống xe lửa, giấy rớt ra ngoài, cô không phát hiện.
Xe lửa xình xịch đi về phía trước, không còn bóng dáng người chạy theo đoàn tàu nữa, Chu Lễ nhặt tờ giấy rớt dưới ghế lên, nhìn người được vẽ.
Khương Tuệ và Đại Bảo được cô vẽ rất giống, còn anh chỉ là một bóng dáng trong tranh.
Trang giấy trắng thấm ánh sáng, mặt kia có chữ viết.
Chu Lễ lật qua, nhìn thấy một đoạn văn viết tay, chữ viết rất đẹp, không biết nội dung được trích từ quyển sách nào.
“Dù bây giờ bạn đang thể hiện bản thân như thế nào với thế giới ——
Là cứng rắn, hòa nhã, hay căng thẳng, bối rối xấu hổ, tôi biết “bạn” tốt nhất luôn ở đó.
Khi bạn ở bên những người khiến bạn cảm thấy thoải mái và thư giãn, hoặc khi bạn ở một mình hưởng thụ sự cô đơn, bản ngã của bạn sẽ xuất hiện, đây mới là con người thật của bạn.”
Chu Lễ nhìn chằm chằm đoạn văn này hồi lâu, nhìn cho đến ga tiếp theo. Nếu tờ giấy này nằm trên bàn mà không phải ở dưới đất, anh có thể coi nó là lời nhắn mà người đó đã để lại trước khi bỏ chạy.
Chu Lễ vò tờ giấy thành một cục, ném vào xe rác của nhân viên xe lửa.
Ga tiếp theo là ga Nam Lâm, cách thành phố Nghi Thanh gần ba giờ lái xe, anh xuống ga Nam Lâm trước.
Chu Lễ lang thang không mục đích ở thành phố xa lạ này cả buổi chiều, nhìn thấy một trường trung học nào đó trong thành phố.
Người kia xuống ở ga Giang Châu, chắc cô ấy là người Giang Châu. Thị trấn Giang Châu thuộc thành phố Nam Lâm, cô nói rằng cô muốn đậu vào trường trung học thành phố.
Một thành phố có vài trường trung học, không biết cô định thi trường nào.
Buổi tối Chu Lễ tùy tiện tìm một khách sạn để ở, ngày hôm sau, anh nghĩ mình nên tìm một công việc.
Đúng như con nhóc kia nói, trốn học phải lên kế hoạch, anh không định xài tiền của gia đình.--Đọc FULL tại dtruyen.com---
Anh lân la nói chuyện với vài bậc phụ huynh ở một trường trung học nào đó của thành phố Nam Lâm, thành công kiếm được công việc gia sư, dạy miễn phí một buổi để thử.
Đối với học sinh năm ba, bài vở trong học kỳ mới rất nặng, đã ngốc còn không nghe lời, Chu Lễ không phải là người tốt tính, dạy được ba ngày thì anh nghỉ, đổi người kế tiếp.
Học sinh tiếp theo quá thông minh, luôn khiêu chiến, đáng lẽ Chu Lễ thích tính khiêu chiến kiểu này nhất, nhưng anh ghét sự ồn ào, càng dạy càng bực mình.
Học sinh thứ ba không ngốc, cũng nghe lời, nhưng lại quá nghe lời, giống như một con rối bằng gỗ.
Sau ba tuần, nửa tháng huấn luyện quân sự ở đại học đã kết thúc, trường đã khai giảng được một tuần, Chu Lễ không tìm được học sinh nào hợp ý anh và có thể giúp anh tĩnh tâm ở thành phố Nam Lâm.
Ngày cuối cùng, anh nhận được điện thoại của mẹ. Mẹ nói bà đã tìm được bạn đồng hành mới ở nước ngoài, bà sẽ không về nước trước lễ Giáng Sinh, bảo anh nhanh chóng về trường học.
Còn vụ án của Chu Khanh Hà coi như đã định.
“Sau đó anh về trường lại.” Chu Lễ nói, “Ai nói với em là anh đã trốn học ba tuần, Viên Tuyết phải không?”

“Dạ, Viên Tuyết nói.” Lâm Ôn trả lời.
Giọng điệu của Chu Lễ vẫn bình tĩnh giống như đang kể chuyện của người khác, Lâm Ôn yên lặng lắng nghe, không hiểu sao giống như bị ai nhéo cổ họng.
Lâm Ôn quên mất lúc nãy cô sợ Chu Lễ làm bậy, tay cô không chống trên bàn nữa mà ôm cổ Chu Lễ.
Lâm Ôn ôm chặt muốn chết, Chu Lễ thuận tay ôm cô, hơi mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy em?”
Lâm Ôn dựa vào vai anh lẩm bẩm: “Nếu lúc đó em không chạy trốn thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Chu Lễ ngẫm nghĩ: “Có lẽ chúng ta sẽ không thể bên nhau, lúc đó em mới bao lớn, huống hồ tính anh rất tệ.”
Đó là quãng thời gian không thành thục và tệ nhất của anh. Vào đại học, anh cảm thấy yêu đương gì đó đều là chó má, cuộc sống của anh tràn ngập cáu kỉnh và thù địch, một chút chuyện nhỏ cũng có thể làm anh bùng nổ, đánh nhau trở thành cách phát tiết duy nhất của anh.
Trận cuối cùng là anh đánh với Tiêu Bang. Không biết Tiêu Bang đã mua một cây chùy từ khi nào, đập một cái vào mặt anh.
Anh chưa bao giờ thua khi đánh tay không, nhưng anh đánh không lại cây chùy.
Lâm Ôn rời khỏi vai anh khi nghe vậy, nhíu mày rờ mặt anh.
Chu Lễ buồn cười, mũi dán mũi nói với cô: “Còn có một khả năng nữa.”
“Hở?”--Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Em đã ‘chết’ từ đời nào.”
“Cái gì?”
Chu Lễ xiết cô vào lòng, ngậm môi cô nói: “Đã chết từ lâu vì bị anh ép khô.”
“……”
Bóng đèn kêu vo ve, Chu Lễ thò tay vào quần áo cô.
Khát khao mãnh liệt, sau khi bùng nổ thì không có điểm mấu chốt, dục vọng vô cớ, hô hấp của Chu Lễ nặng nề.
Hai người có tư thế nguy hiểm, đáng lẽ Lâm Ôn nên “trốn”, nhưng ngay tại giờ phút này, Lâm Ôn không muốn lo trước lo sau, cô nghe theo lời trái tim, hai chân kẹp chặt người ấy.
Chu Lễ nâng mông cô lên, kéo cô về phía anh, đờ đẫn nói: “Anh véo thêm vài dấu tay cho em được không?”
Véo thêm vài dấu tay, vàng thau lẫn lộn, làm rối loạn tầm mắt.
Lâm Ôn cắn anh, thì thào không chút uy hiếp: “Anh dám!”
Chu Lễ mỉm cười, đâm cô một chút: “Vậy thử nhé.”
Ánh đèn lập lòe, Lâm Ôn ngã xuống bàn trong ánh sáng hỗn loạn.
“Ôn Ôn, con có ở trong không?”
Bà cụ hàng xóm gõ cửa đột ngột, âm thanh truyền từ phòng bếp tới phòng khách, rồi truyền vào phòng ngủ.
Căn nhà có cách âm kém, Lâm Ôn che miệng, xoay người ngồi dậy.
Chu Lễ liếc phía cửa nói: “Chờ chút.”
Lâm Ôn sửa lại quần áo, đỏ mặt nói nhỏ: “Anh mau mặc đàng hoàng……”
Chu Lễ tức giận hôn cô vài cái, sau đó mới gài dây nịt lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.