Tạ Tĩnh Thu mang bánh mì trở lại.
Hứa Diên vẫn đứng chờ bên đường.
Ánh mắt Tạ Tĩnh Thu dừng lại nơi xa, bóng người quấn chiếc khăn quàng cổ màu hồng rực ở cạnh xe tải khiến cô ngẩn ngơ.
Cô bất chợt quát lớn, ra lệnh cho người đó dừng lại.
Nhưng người quàng khăn chẳng thèm để ý, lập tức nhảy lên ghế phụ. Chiếc xe tải chậm rãi lăn bánh rời khỏi căn cứ.
Tạ Tĩnh Thu cầm súng đi tới cổng, lái một chiếc bán tải đuổi theo chiếc xe tải kia.
Phía trước là sa mạc mênh mông vô tận.
Tài xế nhìn vào gương chiếu hậu, thấy chiếc bán tải bám riết không rời, gương mặt dần lộ vẻ nghiêm trọng.
Tạ Đạc ngồi trong xe, đang nghe nhạc bằng tai nghe. Hắn tháo tai nghe xuống, nhàn nhạt nói: "Dừng xe đi, ra phía trước chờ tôi."
Hắn nhảy xuống đứng trong vùng sa mạc, còn xe tải tiếp tục chạy thẳng.
Tạ Tĩnh Thu xuống xe, giương súng nhắm thẳng vào hắn: "Quả nhiên là anh."
"Em nhận ra bằng cách nào?"
"Ngoài anh ra, có ai lại đeo cái khăn loè loẹt như thế?"
"Đó là thành kiến của em với tôi thôi." Tạ Đạc cười trêu trọc: "Không thấy cái khăn này rất ngầu sao?"
"Ở chợ Sano có một quán bar, anh từng tới chưa?"
"Trong chợ có nhiều quán bar lắm, em nói cái nào?"
"Cái quán có hình con vịt trên bảng hiệu ấy."
Tạ Đạc châm điếu thuốc, khói trắng lơ lửng trước mắt: "Năm năm không gặp, vừa mở miệng đã châm chọc người khác. Tĩnh Thu, tính tình em càng ngày càng tệ rồi đấy."
Tạ Tĩnh Thu im lặng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-dieu-rach-tinh-ha-phu-du/4667795/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.