Tạ Doanh Triều là một con người rất tao nhã.
Bất cứ ai từng gặp hắn đều sẽ đưa ra nhận xét như vậy.
Ngay từ nhỏ, hắn đã là con cưng của trời, là trung tâm của sự chú ý, được nuôi dưỡng để trở thành người thừa kế một tập đoàn tài phiệt. Mọi cảm xúc vui buồn của hắn đều không bộc lộ ra ngoài.
Ngay cả lúc tức giận nhất, khuôn mặt hắn cũng không để lộ một dấu vết nào. Những lời nói tàn nhẫn nhất cũng có thể được thốt ra bằng giọng điệu bình tĩnh.
Phần lớn thời gian, hắn là người dễ gần.
Nhưng Hứa Diên lại rất sợ hắn.
Không phải vì những đêm cô cảm thấy mình như một cánh bướm trong rừng mưa, bất lực vì đôi cánh bị hắn làm ướt, bị nghịch ngợm trong bàn tay của hắn.
Mà là do trong tận đáy lòng cô đã sinh ra một nỗi sợ hãi bẩm sinh với con người đó.
Tạ Doanh Triều thực ra còn tàn nhẫn hơn cả Tạ Tư Chỉ.
Trong bản chất, Tạ Tư Chỉ vẫn còn chút gì đó giống con người.
Nhưng Tạ Doanh Triều thì khác.
Hài cốt của cha mẹ bị hắn chôn trong cánh đồng hoa hồng.
Chị gái bị chính tay hắn đưa cho một lão già buôn vũ khí.
Ngay cả Tạ Thiệu, người từng giúp hắn đứng vững tại tập đoàn Tạ thị khi còn trẻ, cũng chịu cảnh tan nhà nát cửa dưới tay hắn.
Bên dưới lớp vỏ tao nhã, điềm tĩnh là sự lạnh lùng, tàn nhẫn và vô cảm.
Tất cả những yếu tố này chồng lên nhau mới tạo nên một Tạ Doanh Triều hoàn chỉnh.
Hứa Diên chưa bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-dieu-rach-tinh-ha-phu-du/4667790/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.