Hứa Diên không còn đẩy hắn ra nữa.
Khi con người ngà say, ý chí không được kiên định như thường ngày.
Đôi mắt Tạ Tư Chỉ đỏ ngầu, khi thấy cô không hề phản kháng, môi mỏng áp nhẹ lên gò má cô.
Hứa Diên không né tránh.
Khoảnh khắc ấy, nơi sâu thẳm trong tim như có một mảnh mềm mại dâng lên quấn chặt lấy hắn.
Tựa như bị kéo vào khối dung nham sôi sục, ngọn lửa d*c v*ng bùng cháy khắp cơ thể.
Ngay khi hắn cúi xuống, sắp ngậm lấy môi cô thì cô lên tiếng: "Hoặc là cưỡng ép, hoặc là tỏ vẻ vô tội, nhiều năm như vậy anh vẫn chỉ có những thủ đoạn ấy thôi."
Hứa Diên nhìn thẳng vào mắt hắn: "Tôi chưa từng nói tha thứ, tại sao anh lại làm những chuyện này?"
Ngọn lửa nóng trong hắn dần nguội tắt, động tác khựng lại: "Không tha thứ cho anh với việc để bản thân vui vẻ, hai chuyện đó có gì mâu thuẫn đâu?"
"Không phải ai cũng để tâm đến sự thỏa mãn thể xác. Với tôi, cho dù cả đời này không làm chuyện đó cũng chẳng sao."
"Em nói dối." Hắn cau mày, có phần mất kiên nhẫn: "Nếu không thích thì sao lúc trước em lại khóc thành như vậy?"
Hứa Diên lặng đi: "Tôi cũng rất ghét bản thân lúc đó."
Nền giáo dục và quan niệm mà cô được dạy từ nhỏ, chuyện ấy chỉ nên dành cho người chồng hợp pháp hoặc hai người thật sự yêu nhau mới làm.
Ở bên Tạ Doanh Triều là nỗi đau về thể xác.
Ở bên Tạ Tư Chỉ lại là sự giày vò về tinh thần.
Cô ghét chính mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-dieu-rach-tinh-ha-phu-du/4667785/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.