Trường mẫu giáo tan học, phố Đồng Hoa nhộn nhịp người qua kẻ lại.
Rèm cuốn cửa tiệm kéo lêm một nửa, Hứa Diên dựa trên ghế sofa ngủ gật.
Cho đến khi Lâm Giai mở cửa, ánh nắng buổi chiều mới chiếu vào trong tiệm.
Hứa Diên bị chói đến mức không mở nổi mắt, đưa tay che ánh sáng.
Lâm Giai đặt hai hộp cơm lên bàn: "Sao giữa ban ngày mà còn ngủ?"
Hứa Diên ngồi dậy, dụi mắt: "Tớ hơi buồn ngủ."
"Có tin vui đây. Hiệu trưởng cho tớ đi làm lại rồi. Còn phòng vẽ của Lâm Triết cứ tưởng suýt phải đóng cửa, ai ngờ Sở Giáo dục không can thiệp nữa, may quá." Nhắc tới Lâm Triết, Lâm Giai hơi ngượng ngùng: "Hôm đó tớ đến nhà anh ấy, anh ấy chẳng chịu nói gì..."
Tối hôm đó, sau khi Hứa Diên gọi điện cho Lâm Giai, cô đã chạy đến ngay.
Trên bàn có rượu, đồ đạc trên giá bị đổ ra sàn, Lâm Triết nằm dưới đất.
Dù hắn không nói, Lâm Giai cũng đoán được chuyện gì xảy ra: "Đàn ông khi say đều giống nhau. Duyên Duyên à, cậu đừng giận anh ấy nữa nhé. Tớ đã mắng thẳng mặt anh ấy rồi, đảm bảo sau này không dám nữa."
"Đều đã qua rồi."
"Tớ biết mà, cậu sẽ không để bụng đâu."
Tiếng ồn trên phố càng lúc càng lớn, không giống tiếng ồn của phụ huynh đến đón con.
Lâm Giai ra cửa xem, thấy một nhóm người mặc vest đen, dùng lý do quay phim để xua đuổi người đi bộ trên phố.
"Thật quá đáng." Lâm Giai nói nhỏ: "Mấy ngày nay dân trên phố khổ sở lắm. Cấm đường không cho xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-dieu-rach-tinh-ha-phu-du/4667777/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.