Thuở thiếu niên, Tạ Tư Chỉ sống tách biệt, hiếm khi giao tiếp với người khác.
Ngoài việc học, điều hắn thích nhất là lên tháp đồng hồ của Học viện Flaxman, nằm trên sân thượng cao nhất.
Ở đó, tầm nhìn không bị cản trở, hắn có thể thấy bất cứ đám mây nào mà mình muốn.
Ngày trước, hắn từng nghĩ Hứa Diên giống như mặt trăng.
Nhiều năm sau khi cô rời đi, thỉnh thoảng hắn đứng bên cửa sổ dinh thự ngẩng nhìn lên lại thấy cô tựa như những đám mây trôi trên bầu trời.
Cũng trắng ngần mềm mại, cũng xa cách đến không thể chạm tới.
Luôn biến đổi, khó lường, không ai biết giây tiếp theo sẽ bị gió thổi thành hình dạng ra sao, hay xuất hiện ở đâu trên bầu trời.
Danh vọng, tiền tài, quyền lực, địa vị, hắn dường như đã có tất cả, nhưng hắn lại không thể chạm tới thứ mình khao khát nhất dù đã dốc hết sức lực.
Dù lúc này cô đang ở ngay trước mắt, trong đôi mắt hắn vẫn tồn tại một dải ngân hà băng giá, tách biệt, không thể vượt qua.
Hứa Diên nằm trên chiếc bàn dài.
Cô nhắm mắt, hai tay chắp trước ngực, vẻ mặt vừa cứng cỏi vừa như chấp nhận sinh tử.
Như một chú thỏ con sắp bị đưa lên vỉ nướng để làm vật hiến tế, run rẩy vì sợ hãi.
"Không phải rất bình tĩnh sao?" Tạ Tư Chỉ thản nhiên: "Trước mặt người khác dù trời có sập xuống cũng chẳng hề sợ hãi."
Chỉ riêng trước mặt hắn, chỉ một ánh nhìn cũng giống như đang đối diện với quỷ dữ.
Ánh mắt hắn dừng ở eo cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-dieu-rach-tinh-ha-phu-du/4667772/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.