Trong đêm mưa, Hứa Diên bị cảm lạnh, sốt cao.
Cô rơi vào một giấc mộng dài đầy hồi tưởng.
Đúng vào mùa xuân, hoa anh đào tại Học viện Flaxman nở rộ trên những cành cây phủ ánh sáng lấp lánh.
Hứa Diên bước vội, vừa rời khỏi con đường vắng vẻ đã thấy một thiếu niên đứng dưới gốc cây trước mặt.
Tạ Tư Chỉ dựa lưng vào thân cây đầy hoa, nửa cười nửa nửa không nhìn cô: "Đang trốn anh à?"
"Đâu có." Hứa Diên nhìn cánh hoa rơi lẫn bùn đất dưới chân, rồi lại ngó sang lá cây nhựa ruồi trong bồn hoa bên cạnh, nhìn trái nhìn phải, tuyệt nhiên không thèm để ý đến hắn.
"Chẳng phải đã thỏa thuận là anh dạy em bắn súng, em dạy anh vẽ tranh sao?" Hắn tiến lại gần, đôi mắt đẹp cong lên đầy thích thú: "Em không giữ lời."
"Không phải tôi đã anh dạy rồi sao?"
Hắn không nói thì thôi. Vừa nhắc đến, Hứa Diên không thể không nhớ lại cảnh lần trước dạy hắn vẽ tranh.
Sự chú ý của hắn lúc đó không tập trung trên bức tranh, cũng không phải trên cọ vẽ, càng không phải trên những màu vẽ bị hắn trộn loạn xạ.
Thay vào đó hắn lại chăm chú nhìn cô.
Đôi mắt thiếu niên như hai quả cầu thủy ngân đen, sáng long lanh, nhìn lâu đến mức làm Hứa Diên đỏ mặt.
Sự thay đổi tinh tế này ngay lập tức bị hắn nhận ra.
"Sao em lại đỏ mặt thế?" Hắn hỏi.
"Anh tập trung học đi, đừng cứ nhìn tôi mãi."
"Con người có mắt chẳng phải để ngắm nhìn những điều đẹp đẽ sao?"
Không chỉ là muốn ngắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-dieu-rach-tinh-ha-phu-du/4667770/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.