“Tôi tên là Vương Minh Giang, con trai tôi tên là Vương Vũ.”
Sắc mặt người đàn ông vẫn tái nhợt nhưng chứng khó thở hoàn toàn biến mất, trên mặt không còn dấu hiệu đau đớn nào.
Ông ta giơ tay lên, trong tay cầm một khẩu súng lục nhỏ gọn, vỏ màu bạc, nòng súng hướng thẳng về phía Hứa Diên.
Sân thượng nằm trên tầng 70. Váy dạ hội của Hứa Diên để hở vai, gió thổi qua khiến cô rùng mình vì lạnh.
“Tôi không quen ông cũng không quen con trai ông.” Hứa Diên ôm chặt cánh tay để chống lại cái lạnh, bình tĩnh nhìn ông ta: “Có lẽ ông nhầm người rồi.”
“Cô tên là Hứa Diên, là hôn thê của Tạ Doanh Triều đúng không?”
Hứa Diên nhíu mày, rồi nghe người đàn ông tiếp tục nói: “Con trai tôi vốn học tại Học viện Flaxman. Ở học viện này, hàng năm tỷ lệ bỏ học của sinh viên mới nhập học lên tới 50%. Nhiều người không thể thích nghi với cường độ học tập cao nên chọn nghỉ giữa chừng. So với họ, con trai tôi đã xuất sắc lắm rồi.”
“Thằng bé chỉ còn thiếu một môn tiếng Bồ Đào Nha là có thể tốt nghiệp, nhưng lại bị buộc thôi học chỉ vì Tạ Doanh Triều.”
“Thằng bé đã nỗ lực suốt bảy năm, từ mười tám đến hai mươi lăm tuổi, quãng thời gian tốt nhất của đời người đều dồn vào việc học. Cô Hứa, cô có nghĩ rằng một đứa trẻ chăm chỉ, chỉ vì vô tình làm phật lòng cô vào đêm Halloween, nên chịu hình phạt nghiêm khắc như bị buộc thôi học không?”
Hứa Diên đáp: “Không nên.”
“Tôi cũng nghĩ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-dieu-rach-tinh-ha-phu-du/4667734/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.