Có người nọ đêm nào cũng ngủ mê thấy mình đang phiêu diêu tới nghĩa địa để gặp gỡ người bạn gái đã khuất.
Về sau, anh ta nghi ngờ rằng mình bị mộng du bèn nhờ một người bạn gọiđiện đánh thức vào lúc nửa đêm, Anh muốn tỉnh dậy từ cơn mộng du ấy.
Nhưng cứ mỗi khi anh và người yêu tương phùng trong giấc mộng, người bạn kiagọi tới, chỉ thấy tiếng thông báo vang lên trong điện thoại: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không nằm trong vùng phủ sóng”.
Cha mẹ TátNhĩ Hạnh vốn rất ư thoáng tính. Ngày con trai làm lễ thành hôn, họ đếnnơi mà không mang theo một lời trách móc cho hành động hoang đường ấy.Người cha chỉ điềm đạm khuyên nhủ:
– Cha tôn trọng buổi lễ thành hôn của con hôm nay nhưng không đồng ý quyết định con tự sát.
Tát Nhĩ Hạnh vốn sống một mình ở gần trường, hôm đó, anh được bố mẹ đưa về nhà.
Đêm ấy, Tát Nhĩ Hạnh nằm trơ trọi trên giường, thần thức mông lung hoảnghốt. Mẹ anh đun một bát canh trứng gừng nóng hổi mang lên, thấy cậu contrai đang nhìn chằm chằm vào một vật mãi không rời, bà liền trông theoánh mắt của con, hóa ra đó là một chiếc ghế thái sư trống không làm từgỗ hồng mộc.
– Hạnh, con đang nhìn gì thế?
– Không gì cả.
– Ban nãy con vừa đi mưa xong, dậy ăn ít canh kẻo cảm lạnh!
– Mẹ cứ để đó.
– Ăn đi kẻo nguội!
– Con biết rồi.
– Ngủ sớm đi đừng nghĩ ngợi vẫn vơ nữa!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-cua/3198374/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.