Chàng và nàng là đôi bạn thanh mai trúc mã.
Hai nhà cách nhau một bờ rào đơn sơ với dàn loa kèn hồng leo quanh.
Thủa bé, chàng hay mặc quần áo màu đỏ, nàng thường vận quần áo màu xanh.
Hai mươi năm sau, chàng và nàng bén duyên nhau.
Bất hạnh thay, nàng tựa đóa hoa sớm lìa cành khiến cho chàng tan nát cõi lòng để sau đó sinh bệnh tương tư.
Hôm ấy có một nhà sư, từ phương xa tới xin cơm chay, chỉ lối cho chàng thoát khỏi cõi mê:
- Vợ chồng vốn dĩ chỉ là một người, bao đời bao kiếp vẫn sẽ mãi vậy.
- Tôi và nàng cùng là một sao?
- Nếu đúng như thế, anh hãy đi theo vợ, cả hai cùng đầu thai và hẹn kiếp sau tương phùng.
- Nếu tôi tiếp tục sống và lấy một người con gái khác thì sao?
- Nếu thế thì anh và chính người con gái kia mới là một.
Không lâu sau, bệnh tương tư của chàng trai ăn sâu vào tim, trời cũng không cứu nổi, chàng buông tay lìa khỏi thế gian.
Vài năm sau, có tiếng khóc của hai sinh mệnh mới lần lượt cất lên giữa cõihồng trần. Chúng là hàng xóm của nhau, hai nhà cách nhau một bờrào đơn sơ với dàn loa kèn hồng leo quanh.
Bé trai hay mặc bộ áo đỏ, bé gái thường vận bộ áo xanh.
Mối tình của hai mươi năm về sau vẫn đang đón chờ chúng.
Thôn Huyền Quái kinh hoàng phát hiện ra xác thiếu nữ, tận trưa hôm sau TátNhĩ Hạnh mới hay tin. Tầm đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-cua/3198335/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.