Tôi là tác giả. Tôi đang ghi chép lại một câu chuyện.
Phần trước và phần sau câu chuyện của tôi đều hiện lên hình ảnh một bứctượng Phật bị buộc dây thừng vào cổ và treo lủng lẳng giữa không trung.
Tôi chọn kiểu gõ chữ Hán ABC thông minh. Hai ký tự “fo” đáng nhẽ chỉ cho ra một chữ Hán duy nhất: chữ “Phật”, nhưng tôi gõ mấy lần mà đều ra chữ“phụ” trong từ “phụ nữ”.
Cây du già lẻ loi bên đường đó không biết đã chết khô từ bao giờ, bản thân nó đã là một cái xác.
Các cụ già trong thôn Huyền Quái vẫn còn nhớ, ba mươi năm trước, có một côgái tuổi chừng mười tám, vì bị cha mẹ cấm cản chuyện hôn nhân, không cho cô gặp gỡ người con trai mà cô yêu nên đã treo cổ lên cây tự vẫn. Khiấy, cây du đang độ xuân thì, mái đầu xanh mướt
Khi chết, cô gái mặc bộ quần áo màu trắng.
Suốt bao năm qua, người ta vẫn rỉ tai nhau: trong những đêm khuya thăm thẳm, có một người con gái mặc bộ quần áo trắng, lững thững đi vòng quanh cây dụ già cô độc, từng vòng, từng vòng, như thể đang cố kiếm tìm linh hồncủa mình.
Giờ đây người đàn ông mà cô yêu đã ngoại ngũ tuần, đã có cháu ẵm bồng và vẫn sống ở thôn Huyền Quái.
Tử thi đeo sợi dây chuyền hình chữ thập màu đen treo lơ lửng trên cây suốt một đêm dài.
Khuôn mặt nát bươm, chiếc áo phông đỏ rách tả tơi, nửa thân trên lõa lồ, haibầu vú bị ăn mất, dầm dề máu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-cua/3198326/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.