Con đường đông nghịt người. Tất cả đều lũ lượt đổ về cùng một hướng.
Cảnh tượng lạ lẫm ấy bất giác cuốn tôi hòa vào dòng người.
Họ đi qua những ngã rẽ, băng qua những cây cầu vượt, xuyên qua bến tàuđiện ngầm, ghé qua những hộp đêm, bước qua những ngõ chợ, đặt chân tớibệnh viện, ngang qua những quán rượu… Vầng dương, ánh nguyệt thay nhaunổi chìm.
Tôi chợt nhận ra người vừa khi nãy còn bên mình bỗngnhiên biến mất, rồi một người mới từ đâu bỗng nhiên xuất hiện, cứ nhưthế mãi không thôi. Tôi hỏi một chàng trai vạm vỡ đi bên cạnh:
– Chúng ta đang đi về đâu?
– Về nơi cần đến! – Anh ta đáp.
Một câu trả lời thật vô nghĩa!
Đi thêm một quãng đường, anh ta vỗ vỗ vào vai tôi mà rằng:
– Tôi đến nơi rồi. Tạm biệt người anh em!
Tôi ngoảnh đầu nhìn theo, một nấm mộ bỗng xuất hiện ven đường, thoáng một cái người con trai đã biến mất.
Tôi chợt hiếu ra nơi cần đến mà anh ta nói tới không nơi đâu khác mà chính là đây.
Chúng tôi vẫn đang tiến về phía trước.
1
Màn đêm lặng lẽ đổ dần lên thành phố.
Nhà cửa mọc san sát, phố xá đan ngang dọc, những ngọn đèn của nhân giansáng lốm đốm tựa sao trời. Làn mưa buốt rì rào sa xuống khiến cho ánhđèn càng hồng, men rượu càng nồng. Phía xa xạ, bóng núi cao vút in lênnền trời những khoảng nhấp nhô đen kịt.
Thành phố này mang tênTây Kinh. Thật ra đó chính là thành phố hằng quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-cua/3198322/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.