Lạc Uyển bị rơi vào bóng tối vô tận, cổ tay đau điếng. Cô định lấy tay xoa xoa chỗ đau thế nhưng chỗ tay chạm vào lại ươn ướt, cô hoảng hốt phát hiện mình đã mất đi bàn tay. Lạc Uyển kinh hoàng nghĩ lại xem tay mình bị đứt từ lúc nào, tại sao cô không biết? Còn phía trên miệng giếng lại sáng rực giống như luồng sáng được phản chiếu qua một tấm gương. Người bên trên hiện lên rõ mồn một, đó không phải là khuôn mặt của Thẩm Cơ, mà là một gương mặt vô cùng thanh tú nhưng lại rất đỗi bi thương đờ đẫn nhìn cô.
Trời tối từ lúc nào vậy? Tại sao trên đỉnh đầu người đàn ông này lại tỏa ra một vầng sáng đến vậy? Cô đang ở chỗ nào đây? Người đàn ông kia sao mà thân quen đến vậy? Sao cô lại có cảm giác đau lòng thế này? Lúc này cô hoàn toàn không hay biết mình đang ở đâu. Còn miệng giếng kia lại giống như một tấm vải trắng làm màn chiếu phim, bên trên có bóng người đang đung đưa. Cảnh tượng đó càng lúc càng rõ hơn, một rừng hoa đào xuất hiện. Trong khu rừng hình như có một cô gái đang lặng lẽ bước đi, tiến vào nơi sâu nhất của rừng đào. Còn sau lưng người con gái là từng bông hao đào rơi lả tả như mưa giăng đầy trời.
Còn ở chỗ gần đó vẳng lại tiếng hát rất rõ ràng, “ Năm tháng đã trôi qua tự lúc nào… biết bao nhiêu chuyện đã qua đi…” Nhưng điều đáng sợ chính là giọng hát đó giống y giọng hát của cô, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-cua-xanh/2337511/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.