Cho đến khi mặc vào bộ đồ ngủ mềm mại, nằm trên chiếc giường nhỏ quen thuộc, Cố Ninh vẫn có chút bất an, nhưng cũng có chút cảm
giác chân thực.
Một lúc sau, mẹ Cố đã thay đồ ngủ, nằm xuống bên cạnh Cố Ninh, nói với cô: “Hôm nay mẹ sẽ ngủ với con.”
Qua một lúc, mẹ Cố quay lại nhìn Cố Ninh thủ thỉ: “Sao vậy? Không ngủ được à?”
Cố Ninh lắc đầu, mở to mắt nhìn lên trần nhà: “Con không dám ngủ.
Con sợ sau khi mình tỉnh dậy, mọi thứ sẽ biến mất.”
Mẹ Cố lại muốn khóc, nhưng cô cố kiềm lại nước mắt, ôm Cố Ninh vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng Cố Ninh, nhẹ nhàng an ủi: “Ngủ đi, mẹ sẽ luôn ở đây khi con tỉnh lại.”
Không biết là do giường quá thoải mái, hay do hai cánh tay mẹ quá ấm áp khiến cho Cố Ninh luôn sống trong lo lắng, hãi hùng suốt ba tháng qua chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Đến tối, Cố Ninh vẫn đang ngủ ngon lành.
Ba Cố hỏi: “Có nên gọi con bé dậy ăn xong rồi ngủ tiếp hay không?”
Mẹ Cố lắc đầu nói: “Cứ để con bé ngủ tiếp đi, không biết con bé đã phải chịu bao nhiêu đau khổ. Khi nào con bé thức dậy, nếu con bé muốn thì sẽ nói cho chúng ta, nếu không anh cũng đừng hỏi con!”
Ba Cố gật đầu, ông cũng nghĩ vậy.
Cố Ninh ngủ thẳng một giấc đến trưa ngày hôm sau, bị hương thơm của thức ăn đánh thức.
“Ninh Ninh, con dậy rồi sao! Có phải do ba nấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-cua-trung-sinh-o-mat-the/3464566/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.