Trong lúc cãi cọ ầm ĩ, người phụ nữ trung niên tóc đỏ ngồi ở ghế sau, giọng nói đặc biệt sắc nhọn kêu lên: “Ôi, tôi nói mấy người! Mất công mấy người nói được ra miệng! Chưa kể lúc trước chính là Cố Ninh nói
cho chúng ta biết xác sống bùng nổ! Hiện tại chiếc xe mà mấy người đang ngồi này còn là do Cố Ninh kiếm ra được! Các người đây là qua cầu rút ván!”
Một cô gái trẻ tuổi đeo mắt kính ngồi cạnh cô vội vàng duỗi tay túm
túm cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ, đừng nói nữa......”
Có người cười mỉa: “Nhìn không ra được! Lý Hồng Quyên, không phải trước kia cô nói không quen nhìn người Cố gia ra vẻ người làm công tác
văn hoá sao! Sao thế! Lúc này, cô lại chui ra làm người tốt à! cô không qua cầu rút ván, vậy chính cô ở lại nơi này chờ không phải được rồi
sao?!”
Lý Hồng Quyên ném tay cô gái trẻ bên cạnh ra, sau đó kích động đứng
lên hất mái tóc đỏ nói: “Việc nào ra việc đó! Mạng của tôi đích xác là do
Cố Ninh cứu về! Các người cũng vậy! Phải đợi thì mọi người cùng nhau
đợi. Ai cũng không chạy thoát!”
“Mọi người đều là hàng xóm, nhìn Ninh Ninh lớn lên, tôi quỳ xuống
cầu xin mấy người, hãy chờ con bé đi.” Mẹ Cố khóc rống lên, thật sự
quỳ xuống.
“Cầu xin mọi người, cho Ninh Ninh một con đường sống đi!” Ba Cố
cũng kéo chiếc chân bị thương quỳ xuống.
Có vài người rung động, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-cua-trung-sinh-o-mat-the/3464564/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.