Chương trước
Chương sau
Biên tập: Beryl

Đã một tháng trôi qua kể từ khi Diệp Lâm xuống tầng R. Lần này cậu còn mặc thêm bộ đồ bảo hộ bên ngoài thiết bị trợ lực, và mang theo con robot 24 inch mà cậu vừa xin phép.

Thú thật, 24 inch rất cũ, thông tin trong đó đã bị Bạch Hạc nghiên cứu sạch, để nó ở khu vực làm việc cũng vô ích. Vì vậy Diệp Lâm lấy được nó rất dễ. So với robot hình người phổ biến trên thị trường hiện nay, 24 inch thậm chí còn chẳng biết nói. Tiếng của nó khá giống con Minion, hoặc “ah baba”, hoặc “huh woo woo”.

George vô cùng tò mò lý do cậu lấy 24 inch.

“Cậu đang muốn tìm AI xã hội phục vụ bản thân à?” Geogre nói.

Diệp Lâm sửng sốt: “Được sao?!”

George cười, “Hiện tại thì không được.”

Diệp Lâm: “…”

Ngoài việc là một nhà giải phẫu thần kinh não xuất sắc, George còn là một trong những lãnh đạo về gen sinh học của phái Bạch Hạc đương thời. Mối quan hệ giữa Bạch Hạc và Tiên Phong hiện nay là vừa hợp tác lại vừa xung đột và cô lập lẫn nhau. Mặc dù Goliath vẫn có thể hòa hợp với George, nhưng Apollo thì không hề.

“Chỉ có thế hệ Tiên Phong đầu tiên mới yêu quý Bạch Hạc.” George giải thích, “Như người cha, người thầy, anh em, tiền bối, bạn bè, người yêu, gần như bao quát tất cả mối quan hệ trong xã hội”.

Diệp Lâm khó hiểu: “Vậy thế hệ thứ hai thứ ba cũng không ưa họ à?”

George nhìn cậu với ánh mắt như đang nhìn một đứa trẻ: “Ôi, Diệp Lâm thân mến. Cậu phải biết rằng theo quá trình tiến hóa sinh học tối ưu, sự tồn tại của thần thánh không nên bị ràng buộc. Bạch Hạc bây giờ cũng không muốn quá thân thiết với những Tiên Phong thế hệ thứ 2,3,4. Bởi điều đó sẽ khiến thần trở nên ích kỷ, hèn nhát, sa vào thứ tình yêu nông cạn, và họ sẽ chỉ muốn bảo vệ người mà họ yêu.”

Diệp Lâm cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi, cậu hỏi ngược lại: “Cho nên anh muốn Tiên Phong đều biến thành AI hết hả?”

George làm bộ lắc đầu, “Đương nhiên là không. Chúng tôi chỉ hy vọng Tiên Phong sẽ trở nên vĩ đại, làm thần, bảo vệ nhân loại, bảo vệ Trái Đất. Thần thì không thể có tư dục được, mà phải yêu quý tất cả mọi người.” Gã dừng một chút rồi nói tiếp, “Giống như Bạch Hạc đầu tiên vậy.”

Diệp Lâm không có bất kỳ ký ức nào về Bạch Hạc đầu tiên, kể cả 5 người – mà 3 trong số họ đều là AI cổ xưa, cậu cũng không rõ giới tính của họ. Tất nhiên cậu cũng chưa bao giờ bước vào Cửa Homer, nên không biết tìm ra điểm kỳ dị khó đến mức nào. Nhưng trong tiềm thức của Diệp Lâm, chuyện quan trọng như giải cứu Trái Đất, không thể chỉ do mấy người Tiên Phong gánh vác được.

“Cronus.” Cuối cùng Diệp Lâm cũng nhắc tới cái tên nọ lúc bước xuống trường kinh của tầng R, “Ngài là ai?

George thẳng thắn nói: “Về góc độ sinh học, ngài là tiên phong hoàn hảo nhất”.

Diệp Lâm có chút tò mò: “Ngài vào cửa bao nhiêu lần rồi?”

George: “Cậu sẽ không thích nghe đâu, đó chả phải một con số dễ chịu.”

Toàn bộ khu vực trường kinh tầng R chỉ có tiếng bước chân của bọn họ. Giọng George có vẻ trống rỗng dị thường giữa các tấm kính. Màu của biển sâu làm con người ta cảm thấy áp lực, chỉ có chút ánh sáng xanh được dòng nước phản chiếu.

“Cronus quá giống con người. Linh hồn ngài vừa mạnh mẽ vừa yếu ớt. Sau khi Bạch Hạc đầu tiên mất, ngài đã gục ngã nhanh đến mức tất cả chúng tôi đều bất ngờ. Đó là một kẻ mất trí nguy hiểm, một vị thần sa ngã”. George mô tả cú nổ của quả bom, “Khủng khiếp như ngày tận thế vậy.”

“Đến dịp Homer mở ra, chúng tôi sẽ tống ngài vào đó để ngài trút giận.” George thở dài, “Nhưng 2 năm rưỡi Homer mới mở một lần, và bằng năng lực của mình, ngài có thể tìm ra điểm kỳ dị trong thời gian rất ngắn và ra ngoài an toàn. Chúng tôi không muốn ngài chết trong đó, dẫu sao ngài hữu dụng như vậy. “

Diệp Lâm bất giác cau mày khi nghe thấy từ “hữu dụng”. Cậu không phải một người dồi dào lòng thương, song nghe thấy từ này cũng không khỏi có chút ghê tởm.

George đã thay đổi chủ đề một cách khôn khéo, gã có vẻ rất vui vẻ: “Nhưng giờ cậu đang ở đây rồi. Lần trước cậu thấy rồi đấy, ngài có ấn tượng khá tốt về cậu.”

Diệp Lâm vô cảm nói: “Chắc ngài chỉ thích máu thôi. Nếu anh nhỏ vài giọt máu mũi lên mặt ngài, có khi hiệu quả cũng tương tự đấy.”

George chớp mắt, đột nhiên hỏi, “Cậu nhóm máu gì?”

“?” Diệp Lâm, “O, sao vậy?”

George thở phào nhẹ nhõm: “May quá, tôi nhóm máu A.”

Họ dừng lại trước cánh cửa cuối cùng. Diệp Lâm cảm thấy hành động này giống như một nghi thức nào đó, mặc đồ bảo hộ và thiết bị trợ lực, tự đóng gói mình dâng đến tận cửa.

“Trông cậu vẫn ổn nhỉ.” George vui vẻ nói.

Diệp Lâm bị bọc kín mít, chẳng biểu hiện cảm xúc gì, cuối cùng chỉ có thể hỏi: “Tôi có được tăng lương không?”

George: “Đừng lo, bảo hiểm sẽ trả với mức cao nhất.”

“Bể cá thủy tinh” chẳng có gì thay đổi, trong góc vẫn có một cây đàn piano cổ điển, nhưng lần này tấm chắn đã được nâng lên từ trước, cậu có thể trực tiếp nhìn thấy nước biển từ bên ngoài và đèn rọi lơ lửng cách đó không xa.

Cronus đứng đối diện cậu sau tấm kính, y đang ở bên ngoài, dưới đáy biển sâu, giữa đàn cá, như thể đang cho cá ăn.

Nếu không nguy hiểm đến tính mạng, Diệp Lâm sẵn sàng thừa nhận bức tranh tuyệt đẹp này có thể sánh với bức bích họa đính trên trần nhà thờ. Dòng hải lưu uốn lượn quanh người nọ giống như đôi cánh. Diệp Lâm không biết mình miêu tả có chính xác chăng, nhưng quả thật Cronus như thể đang phát sáng vậy.

Làm cơm hộp, Diệp Lâm cũng không dám cử động mạnh quá. Bộ quần áo bảo hộ dày cộp làm cậu di chuyển khó khăn. Cuối cùng cậu chọn cách ngồi khoanh chân trên mặt đất, lấy cuốn sách đã chuẩn bị từ trước ra, thử đọc vài đoạn.

“Tôi không biết ngài Cronus thích nghe gì.” Diệp Lâm tự bổ sung lời dạo đầu, lật bừa cuộn thơ trong tay, quyết định đọc một đoạn mà mình biết.

“Anh thích em lặng yên, tựa như em biến mất.” Tiếng Diệp Lâm đều đều, nhưng không hề vô cảm, trái lại, cậu đọc một cách chậm rãi và bình tĩnh, như những lời thì thầm nhỏ nhẹ bên tai.

“Em nghe thấy tiếng anh từ một nơi xa khuất, mà giọng nói anh lại chẳng thể chạm vào em.”

“Như thể đôi mắt em đã bay xa, và trên miệng em, một nụ hôn khóa chặt.” Cậu đọc đến đây thì dừng, ngẩng đầu không thấy Cronus đâu, cậu bắt đầu hốt hoảng. Lúc đang chuẩn bị đứng lên, cậu nghe thấy “cạch” một tiếng, một đôi cánh hạc màu trắng tựa như gọng kìm rớt xuống ngay dưới chân cậu.

Cronus đã đi vào tự bao giờ, y đeo một chiếc rọ bạc, hơi cúi đầu xuống, nước biển vẫn đang tí tách nhỏ giọt.

Trước khi vào Diệp Lâm đã đeo tai nghe bluetooth. Đây là công cụ duy nhất để giữ liên lạc với bên ngoài phòng trường hợp khẩn cấp. Tiếng George phát ra từ tai nghe.

“Giúp ngài ấy đeo thiết bị giam cầm.”

Diệp Lâm đành phải nhặt đôi cánh trên mặt đất lên, nhưng cậu chẳng biết giúp thế nào, đành lúng túng đứng đó.

Cronus nhìn cậu một lúc, đoạn xoay người lại, đưa lưng về phía cậu.

Diệp Lâm hít sâu một hơi, tiến lên một bước, giơ hai cánh tay lên. Đôi cánh tựa như bị thứ gì hút lấy, chỗ tiếp giáp đột nhiên xuất hiện hai thanh kim loại sắc bén, xuyên qua xương bả vai của Cronus. Diệp Lâm nghe rõ tiếng vang của kim loại đâm vào da thịt, mùi máu tanh nồng nặc khắp phòng.

George nghiêm giọng: “Tránh xa ngài ấy ra.”

Diệp Lâm cứng hết người, cậu từ từ lùi về sau, chờ đến khi Cronus xoay người, đôi cánh trắng như tuyết dang rộng rồi khép lại, chặt chẽ bao bọc lấy y.

Diệp Lâm: “…”

George xúc động, “Cậu có muốn đọc một bài thơ khác không?”

Sắc mặt Diệp Lâm khá tệ, cậu dứt khoát tắt tai nghe Bluetooth, nhìn người trước mặt với vẻ mặt phức tạp.

Vì cả người bị bọc kín nên trông Cronus như một xác ướp sẵn sàng nằm trong quan tài. Tất nhiên sự thật luôn mỹ lệ hơn cậu so sánh, sắc trắng của đôi cánh càng tăng thêm mức độ ảo mộng của thần thoại.

Diệp Lâm nhân cơ hội nhìn kỹ y.

Có lẽ những người tiên phong luôn có gen “khổng lồ”, Cronus cũng không ngoại lệ. Vóc người cao lớn của y rất dễ tạo thành áp lực với người cùng giới, điều đó khiến Diệp Lâm chẳng dám nhìn thẳng y. Khác với Apollo, mái tóc của Cronus nhạt màu hơn, làm cho màu sắc con ngươi càng thêm đặc biệt, vả lại, dường như y cũng pha chút dòng màu phương Đông, nét mặt không quá sắc sảo.

Diệp Lâm nhận ra mình có vẻ quá thân cận với y, liền lùi ra sau, thành thật xin lỗi.

Cronus hầu như không chớp mắt, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.

“Chúng ta tiếp tục bài thơ này nhé.” Cuối cùng Diệp Lâm đành phải lên tiếng, cậu đứng trước mặt Cronus, cầm tập thơ như thể đang đọc điếu văn trước bia mộ.

*

Diệp Lâm ở trong đó hơn hai tiếng đồng hồ. Goliath đứng ngoài nghênh đón.

Cô đưa Diệp Lâm về bệnh viện Bỉ Phương, cho cậu kiểm tra tổng thể.

“Ngài ấy không làm tôi bị thương.” Diệp Lâm trấn an, “Thiết bị giam cầm kia đâm vào cơ thể, ngài ấy mới là người bị thương.”

Goliath dường như mỉm cười, cổ nhẹ nhàng nói: “Vết thương nhỏ với Cronus thôi, anh đừng lo lắng.”

Diệp Lâm hé miệng, cậu rũ bả vai tựa như ỉu xìu, mãi sai mới nói: “Ngài vẫn luôn như vậy sao?”

Goliath tỏ vẻ thắc mắc.

“Đeo rọ.” Diệp Lâm ra hiệu, “Và thiết bị giam cầm.”

Goliath trầm mặc một lúc mới trả lời: “Tâm trạng của ngài không ổn định, chúng tôi chỉ có thể làm vậy, cũng để đảm bảo an toàn cho nhiều người hơn.”

Diệp Lâm chẳng biết nói gì, cậu kiểm tra hết các chỉ tiêu mới nhớ ra chuyện quan trọng khác, vội vàng hỏi: “24 inch đâu?”

Goliath: “Nó ở tầng G, tôi sẽ đưa anh đến đó.”

Cuối cùng Diệp Lâm cũng có vẻ hào hứng. Dẫu sao cậu chưa từng tới tầng G, mà hiện giờ cậu cũng coi như một người có công việc chính thức ở Troy Horse rồi, cũng có nghĩa, cậu có thể kiêu căng quẹt thẻ ID của mình ở các tầng.

————

Mấy câu in nghiêng trích từ bài thơ “I Like You Are Silent” của Nhà thơ Pablo Neruda.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.