Mới bước ra khỏi văn phòng chúng tôi đã gặp được một người, người này vừa quen lại vừa xa lạ đối với tôi, đó là Trần Hữu Phong.
- Hai cậu nói rất hay, nhất là cậu đấy, Cánh Bướm à. Bao nhiêu năm không gặp, tớ không thể tin được là cậu có thể nói ra những lời lẽ sắt bén đến như thế vậy. - Cậu ta vừa nói vừa cười thành tiếng cho tôi nghe, chứng tỏ cậu ấy rất thân thiện muốn nói chuyện cùng với chúng tôi.
- Ồ, chính anh là người đã đưa Hứa Nguyệt vào bệnh viện đây mà. Học bá Trần Hữu Phong có đúng không? Anh rất nổi tiếng đó nha cho tớ xin chữ ký có được hem? - Giọng nói hớn hở của Miêu Tuệ Ngữ líu lo bên tai khiến cho tôi khá là bất ngờ.
- Ờ, được...
- Được rồi để mình đi lấy vở cho cậu ký nhé, cô bạn Hứa Nguyệt này tớ giao cho cậu đấy.
- Ơ đừng bỏ tớ lại mà Miêu Tuệ Ngữ!
Mặc kệ tiếng kêu gào của tôi, cô ả đã lướt đi như làn gió rồi. Tôi không thể tin được là cô bạn thân của tôi lại nỗi hứng mê học bá đến nỗi bỏ tôi ở đây luôn.
- Cảm ơn cậu. Tuy là tớ không nhớ rõ chúng ta quen từ khi nào nữa nhưng cậu đã cứu lấy tớ một lần đấy.
Tuy cái tên Trần Hữu Phong khiến tôi có cảm giác như đã từng là bạn tốt của nhau vậy nhưng tôi không thể nhớ rõ được cậu ta, mà dù sao người ta cũng đã cứu tôi rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-buom-cua-man-dem/2684050/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.