Chắc cô Loan muốn tôi tham gia cuộc thi đó đây mà. Dù sao cô cũng là người thương yêu tôi nhất trong cái trường này mà, sao tôi có thể lạnh nhạt với cô được.
- Chị đi làm việc của chị đi, em tiếp cô Loan cho. - Tôi ra hiệu cho chị Liên đi làm việc khác.
Bước vào phòng khách, tôi có thể nhìn thấy cô Loan, cô ấy mặc trên người là bộ váy bình thường khi ở nhà, cô đang ngồi chéo chân, tay đang nhăm nhi ly trà, mắt thì hướng về nơi xa xôi nào đó.
Có lẽ cô đang nhớ đến chuyện gì đó không vui thì phải.
- Cô chờ em có lâu không? Xin lỗi cô nha vì đã để cô chờ lâu. - Tôi bước lại ghế sofa đối diện với cô mà ngồi xuống.
- Không sao đâu em, hôm nay cô cũng rảnh. - Cô Loan hơi có chút giật mình vì xuất hiện của tôi, cô đặt chén trà xuống rồi từ tốn nói tiếp.
- Sao mấy ngày nay em không đến lớp tập đàn vậy? Cuộc thi piano của trường gần đến nơi rồi đó em - Đôi mắt của cô nhìn tôi đầy mong chờ.
- Em quyết định… rút khỏi cuộc thi cô ạ. Em không còn tự tin nữa, cô nên đặt niềm tin vào một người khác đi. - Tôi ấy nấy không dám nhìn thẳng vào mắt của cô.
- Cô biết em còn ám ảnh vụ lần trước nhưng cô hứa với em sẽ không bao giờ để chuyện ấy xảy ra thêm một lần nào nữa đâu. Cô lấy tư cách là một giáo viên thề với em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-buom-cua-man-dem/2683200/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.