Cha ơi, tại sao họ nói con tai họa vậy.
Giọng của tôi run rẩy vì sợ hãi, tôi không biết tại sao chuyện họ hành động như thế nữa.
- Con biết không, khi con người ta lâm vào sự đau khổ đến tuyệt vọng họ sẽ tìm một cái cớ gì đó để vịnh vào và đổi thừa cái cớ ấy. Những cái đó cha không biết gọi là gì nhưng cha biết họ đang ganh tị với con, ganh tị vì con không bị gì cả.
- Tại sao họ lại vịnh vào cái cớ ấy? và ganh tị là gì vậy cha?
Tôi không hiểu lời của cha lắm, với đầu óc non nớt của mình thì sao tôi có thể hiểu hết ý nghĩa của lời nói của cha được, tôi tò mò hỏi ông ấy hai câu.
- Có lẽ lớn lên rồi con sẽ biết thôi, giờ mà giải thích con cũng không hiểu đâu.
Cha Cao Huyền xoa đầu tôi, giọng nói của ông ấm áp khiến cho lòng tôi an tâm hơn.
Đến cả tuần sau đó tôi mới được đi học lại, về vụ việc phụ huynh của các học sinh đã chết thì đã có nhà trường các thầy cô cùng với cha tôi an ủi, bồi thường nên cũng an ủi một phần nào cho mọi người.
Tất cả việc này là do cha của tôi kể lại tôi mới biết được, cha còn nói rằng: "Tất cả phụ huynh cũng đã ổn định tâm lý nên không làm khó dễ gì đến tôi cả, tôi có thể đến trường và học bình thường."
Ngày hôm nay vẫn là ngày thứ hai đầu tuần, tôi không còn nghe những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-buom-cua-man-dem/2682234/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.