Tất cả lời nói của Miêu Tuệ và Ngôn Tình khiến tôi phải suy nghĩ lại, lòng tin của tôi cũng lung lay sắp sụp đổ. Cái tôi hy vọng bây giờ là anh gấu có thể phản bác được điều gì đó, nhưng anh ấy đã làm tôi thất vọng.
- Anh Gấu, anh nói gì đi chứ.
Đáp lại lời tôi chỉ là tiếng thở dài của anh ta, bỗng dưng anh ấy mở cửa nhảy xuống xe, nhưng mà xe đang chạy cơ mà sao anh Lưu Tuấn phải làm như vậy chứ?
Tôi thật sự hoảng hốt, đôi tay quơ loạn khắp nơi để tìm kiếm anh nhưng không tìm thấy, tôi chỉ nghe được trầm đục nặng nề va đập vào một vật nào đó của cơ thể anh ta, cùng với tiếng thắng xe kêu lên in ỏi từ phía sau.
- Dừng xe đi! Dừng xe, anh ấy nhảy xuống rồi hu hu! Cứu anh ta đi.
Tôi kêu gào trong sự tuyệt vọng, nước mắt nước mũi đều lem luốt cả nhưng tôi không quan tâm, tôi rất muốn xuống xe xem anh Gấu như thế nào rồi.
Chiếc xe chở ở chúng tôi chạy được một đoạn mới dừng lại được, tôi được Miêu Tuệ Ngữ dìu xuống. bước xuống xe tôi liền lấy cây gậy dò đường để tìm anh, nhưng tôi bị ôm lại bởi Miêu Tuệ Ngữ.
Cô nhỏ giọng nói bên tai của tôi: - Cậu phải bình tĩnh lại đã, để mình dìu cậu lại xem xét anh ấy như thế nào.
Nhưng tôi nào nghe lọt chữ nào cơ chứ, trong lòng tôi bây giờ chỉ có mình anh Lưu Phòng của tôi thôi. Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-buom-cua-man-dem/2682222/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.