Ngày hôm sau, Lạc Ân được xuất viện về nhà. Cô đã tự mình đến thẳng sòng bạc theo những hồ sơ địa chỉ dò ra mà Tiểu Tinh cung cấp.
Quả nhiên chỗ này loại người nào cũng có, Lạc Ân ở trước cửa nhìn những người vào đều có một tấm thẻ hội viên. Vương Bam Hanh và Đinh Hoàn cũng đến mỗi người đều có một tấm thẻ đen, Lạc Ân đứng núp phía sau nghe thấy Đinh Hoàn nói với Vương Bam Hanh.
"Ông Vương..giao dịch cũng đã xong rồi tôi nên cảm ơn ông một tiếng nhỉ"
"Khách khí quá đấy, số tiền tôi nhận được cũng khá lớn nên chỉ là có qua có lại mà thôi"
Bọn họ đang thực hiện một giao dịch xuất khẩu mặt hàng lậu sáng biên giới, đây là việc phạm pháp một người như Vương Bam Hanh lúc già thế này mà còn hám tiền như vậy.
Từ phía sau, một bàn tay nhẹ đụng vào vai khiến cô giật mình quay lại. Từ Thế Dương cũng ở đây, hắn ta còn chưa lành hẳn vết thương mà có tâm trạng đến đánh bạc ở đây sao.
"Anh làm gì ở đây vậy"
"Chẳng phải em muốn vào đó sao...tôi giúp em"
"Sao lại đột nhiên tốt bụng vậy ?"
Từ Thế Dương đột nhiên nhìn cô mỉm cười lấy ta từ trong túi áo hình một cô bé lúc nhỏ. Đó là Lạc Ân...
"Đây là..?" - Lạc Ân nhíu mày nhìn hắn khó hiểu.
"Lúc nhỏ cô bé này đã cứu một cậu nhóc suýt bị xe tông vào..còn bị trầy cả đầu gối khi cứu cậu nhóc, tôi đã rất cảm động khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-bao-toi-loi/2798561/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.