Hai anh em đang tán gẫu, Thẩm Điệp nghe thấy động tĩnh từ trong phòng đi ra.
Nhìn thấy hai người, cô ấy nhướng mày, “Giang Trục, đêm hôm khuya khoắt cậu tìm chồng tôi làm gì?”
“...”
Giang Trục uống hết rượu trong ly, giọng điệu lãnh đạm nói: “Không làm gì, trả lại cậu đấy.”
Chân dài của anh nhấc lên chuẩn bị đi.
Thẩm Điệp liếc nhìn Giang Du Bạch.
Tình huống như thế nào.
Giang Du Bạch lắc đầu với cô ấy.
Giang Trục không để ý đến ánh mắt trao đổi của hai vợ chồng, nói một câu “Em về đây” rồi rời đi.
Sau khi người rời đi, Thẩm Điệp đi đến bên cạnh Giang Du Bạch.
“Anh không đi tiễn em trai mình sao?”
Giang Du Bạch cụp mắt nhìn cô ấy, “Nhà ở bên cạnh cũng cần tiễn sao?”
Thẩm Điệp bĩu môi, “Xem anh kìa.”
Giang Du Bạch cười nói, “Em xuống dưới làm gì?”
“Em xuống xem có phải Giang Trục đã uống trộm rượu quý của em hay không.” Cô ấy nói thật lòng.
Giang Du Bạch: “Không có.”
Anh ấy vừa dứt lời, Thẩm Điệp vừa vặn nhìn thấy rượu cách đó không xa, ngạc nhiên nói, “Thế mà cậy ấy không có mở nó.”
Thấy vẻ mặt bất ngờ của cô ấy, Giang Du Bạch hắng giọng: “Anh không cho.”
“...” Thẩm Điệp quay đầu nhìn anh ấy, mặt mày khẽ cong, “Anh làm rất tốt.”
Nghe nói như thế, một tay Giang Du Bạch kéo cô vào vòng tay của mình.
Thẩm Điệp mất cảnh giác, đụng vào bả vai anh ấy.
“Anh...”
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-bao-rung-dong/1876439/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.