Tống Linh Linh khựng lại, rủ mắt nhìn miếng há cảo bên miệng đang khơi dậy sự thèm ăn của cô, dời tầm mắt lên trên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Giang Trục.
Anh dường như không cảm thấy hành động này của bản thân có gì không thỏa đáng, cứ như vậy mà nhìn thẳng vào Tống Linh Linh.
“...”
Yên lặng vài giây, Tống Linh Linh thật sự không thể làm được kiểu lù lù bất động như Giang Trục, môi cô hơi mấp máy, giơ tay lên nói: “Để tôi tự ăn được rồi.”
Cô thật sự không quen khi được người khác đút.
Giang Trục dừng lại một lúc, đưa đũa sang cho cô.
Tống Linh Linh nhận lấy, gắp miếng há cảo anh vừa muốn đưa vào miệng cô lúc nãy.
Vừa đưa vào miệng, hai mắt Tống Linh Linh liền sáng lên.
Nhìn biểu cảm của cô, chân mày Giang Trục nhếch lên, giọng nói trầm thấp: “Thích không?”
Tống Linh Linh gật đầu theo bản năng.
Giang Trục ừm một tiếng: “Sau này có thể đến tiệm đó ăn.”
Nghe thấy lời này, bàn tay gắp miếng há cảo thứ hai của Tống Linh Linh khựng lại.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giang Trục, muốn nói lại thôi.
Giang Trục nghiêng đầu, vẻ mặt thản nhiên: “Muốn nói gì?”
“Đạo diễn Giang.” Tống Linh Linh im lặng một lúc rồi nói: “Ý đồ của anh đừng rõ ràng đến vậy được không?”
Giang Trục mỉm cười: “Ý đồ của tôi không có rõ ràng.”
Anh kéo một tờ khăn giấy lên, giơ tay lên lau miệng cho cô, đưa mắt xuống nhìn cô:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-bao-rung-dong/1876433/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.