Tống Linh Linh sửng sốt, có chút ngạc nhiên khi anh thẳng thắn như vậy.
Ở trong ấn tượng của cô, Giang Trục là đứa con cưng của trời đích thực có chút tài hoa hoành dật*, nhưng lại kiêu ngạo và không chịu sự gò bó. Từ trước đến nay anh luôn tự phụ, cô cũng chưa từng nghe anh nói, hoặc thấy anh sợ hãi điều gì.
*才华横溢 Tài hoa hoành dật: một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là rất tài năng, và nó chủ yếu dùng để chỉ văn học và nghệ thuật.
Nhưng vào lúc này, anh lại nói rõ ràng rành mạch với cô.
—— Anh sợ bị cô từ chối, nhưng cũng nên cho mình một cơ hội để thử.
Chữ sợ này từ trong miệng anh nói ra, hoàn toàn không phù hợp với khí chất của anh, nhưng lại kỳ diệu đến mức khiến Tống Linh Linh rung động.
Cô im lặng, di chuyển ánh mắt rời khỏi người anh, lạnh nhạt nói, “Vậy anh tạm thời thắng.”
Ai bảo cô thèm ăn.
Giang Trục nhìn sang một bên, trong mắt hiện lên một tia cười.
Anh cong môi, chậm rãi nói: “Vinh hạnh của anh.”
“...”
Lên xe, Tống Linh Linh tự giác thắt dây an toàn.
Đây là xe của Giang Trục, sạch sẽ, không có quá nhiều đồ vật linh tinh.
Quanh mũi phảng phất mùi vị cây linh sam vừa nồng vừa đắng chát, khiến cô cảm thấy bình tĩnh một cách khó hiểu.
Thời gian vẫn còn sớm, người đi làm có lẽ còn chưa xuất phát, đường xá cũng không quá đông đúc.
Tống Linh Linh nghiêng đầu nhìn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-bao-rung-dong/1876430/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.