Đưa mắt nhìn nhau hồi lâu.
Dư Đan nhìn dáng vẻ mù tịt của cô, giơ tay khẽ gõ vào đầu cô: “Bảo quản lý của em chú ý là được.”
Cô ấy cũng không vạch trần.
Tống Linh Linh mỉm cười: “Em biết rồi ạ.”
Cô ngẩng đầu nhìn Dư Đan, vẻ mặt chân thành: "Cảm ơn chị Đan."
Dư Đan liếc nhìn cô một cái: “Em bình an quay hết những cảnh quay tiếp theo, là chị Đan cảm ơn em.”
Cô ấy càu nhàu: “Chị không muốn nhìn thấy nữ chính của chị bị thương nữa.”
Tống Linh Linh đáp lời: “Em sẽ chú ý mà.”
Dư Đan ừm một tiếng, vỗ vỗ đầu cô: "Em biểu hiện rất tốt, có lòng tin với bản thân nhiều một chút."
Tống Linh Linh ngơ ngác, chớp chớp mắt với cô ấy.
Dư Đan không tiếp tục nói về chủ đề này với cô nữa, tán gẫu hai câu lại bị Giang Trục gọi đi thảo luận sắp xếp cốt truyện rồi.
Tống Linh Linh nhìn về phía hai người đang mải mê thảo luận đó, phân tâm một lúc.
Đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, mới đột ngột kéo mạch suy nghĩ về.
Điện thoại là Đường Vân Anh gọi đến, biết cô bị ngã thật trong lúc quay phim dẫn đến bị thương, đặc biệt gọi qua dò hỏi tình hình cụ thể một chút.
Tống Linh Linh bảo cô ấy yên tâm, chuyện của bản thân không có gì to tát.
Trước khi cúp điện thoại, cô nhớ đến những gì Dư Đan nói với cô, nhắc một tiếng với Đường Vân Anh.
“Chị biết rồi.” Giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-bao-rung-dong/1876418/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.