Người đàn ông đang ngồidưới đất kia một mực tập trung chơi bài, không có nghe thấy đối thoại ởcửa ra vào. Sau khi Dư Y ngơ ngác nhìn anh ta một lúc lâu thì mới đóngcửa lại lần nữa, động tác rất nhẹ nhàng, vẫn không hề kinh động đến anhta.
Cô xoay người, rốt cuộc nhìn thấy Trần Chi Nghị.
Vết thương trên mặt TrầnChi Nghị đã khỏi hẳn. Anh ta dường như gầy đi một chút, góc cạnh thểhiện thân hình cường tráng, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước, khoé môinhếch lên cười thản nhiên, ánh mắt vẫn luôn rọi vào trên mặt Dư Y.
Dư Y hỏi lại một lần nữa: “Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì?”
“Tại sao em lại hỏi như vậy?” Trần Chi Nghị nhẹ giọng nói: “Tôi cũng không có nghĩ muốn cái gì.”
Chỉ bất quá là anh rấtnhớ cô, nhớ cô mang dép lê đi ở phía trước, thong dong tự tại ăn cà rem, anh thì đi theo phía sau cô, chỉ cần xa xa nhìn thấy cô cũng đã cảmthấy thoả mãn.
Anh nhớ cô ban đêm ở nhàtrọ, vừa mở cửa phòng vừa nhìn sang bên cạnh, anh ở sát vách cô, quẹtthẻ phòng cùng lúc với cô, cùng vào nhà sau cô một bước, bảo hộ cô đếnrạng sáng, luôn luôn thức dậy sớm hơn, sau khi nghe thấy tiếng động thìlập tức ra ngoài.
Anh nhớ có đôi khi cô ngơ ngác ngồi ở bờ biển, bóng dáng cô đơn, nhỏ bé và yếu ớt. Anh rất muốntiến lên ôm cô một chút, nhưng mà anh không dám, hết lần này đến lầnkhác nói với bản thân mình chỉ nhìn từ xa xa là tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-bac/2495559/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.