Lý Tinh Truyền cố ý nóichậm lại, giọng điệu mờ ám, nụ cười vẫn ấm áp như trước, cùng với lờinói ngả ngớn của hắn ta thì giống như là hai người khác nhau. Hít thởcủa Dư Y ngưng lại, cánh tay đột nhiên cứng đờ, cô cố gắng kềm chế bảnthân mình, mắt nhìn về phía trước không nói một lời.
Bốn phía đều có phóngviên, e rằng bất cứ lúc nào cũng có thể tóm được hình ảnh ở đầu này. Dư Y mím chặt khoé môi, Lý Tinh Truyền rủ mắt nhìn cô, cười cười: “Nguỵ Tông Thao cho tôi một đấm, tôi lại không cảm thấy thiệt thòi gì, vì cô Dư,tôi còn có thể chịu thêm mấy đấm nữa.”
Dư Y bỗng cười lên,nghiêng người mở ra một ít khoảng cách với hắn ta, rốt cuộc nhìn thẳnghắn: “Thân thể của anh Lý thật tốt, xem ra bị đấm thêm vài đấm cũng còncó thể cười được, bằng không tại sao sau khi anh bị đuổi ra khỏiSingapore nhiều năm như vậy mà đã trở lại chứ? Xin anh Lý giữ gìn thânthể, hy vọng anh có thể vẫn khoẻ mạnh rời khỏi Singapore.”
Lý Tinh Truyền híp mắt lại, nụ cười nhạt đi vài phần.
Dư Y nhíu mày dọc đường, nhịp bước rất nhanh, giày cao gót như là muốn giẫm vỡ cả mặt đất.
Nguỵ Tông Thao không có ở trong văn phòng. Dư Y bước thong thả hai bước, đến đứng ở trước bứctường kính nhìn xuống dưới lầu, không còn thấy Lý Tinh Truyền nữa, không biết hắn ta chạy tới nơi nào. Trên sân khấu có ban nhạc đang hát, đúngvào lúc nghỉ giải lao, nhân viên công tác bận rộn chung quanh khánphòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-bac/2495553/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.