Bốn năm trước Dư Y mộtmình lặng lẽ đến Biển Hồ Campuchia, trò chuyện với bố già một hồi lâu.Đây là lần đầu tiên cô nói về mẹ của cô, một người phụ nữ xinh đẹp dịudàng, với một người xa lạ. Bố gìa liền kể về đứa con trai của mình, đẹptrai phóng khoáng, đáng tiếc là chết trẻ. Hai người không biết là ai hầu chuyện ai, một già một trẻ đều tự mình chìm đắm trong hồi ức.
Bố già đã già đi rấtnhiều so với lúc trước, vừa qua khỏi đại thọ tám mươi, đầu tóc bạctrắng, trên bàn tay chống gậy đã nổi lên nhiều vết đồi mồi. Thế nhưng Dư Y thì đã trưởng thành, không còn là một cô gái non nớt của bốn nămtrước nữa.
Bố già không có đáp lại,nhíu mày quan sát Dư Y, tay phải ma sát tay cầm của cây gậy, ngón trỏkhẽ nhịp. Đây là động tác khi ông đang suy nghĩ, không một ai lên tiếngquấy rầy, qua một hồi lâu ông mới trầm giọng: “Dư Y?”
Ông ta có ấn tượng mơ hồvới cái tên này. Dù sao thì tuổi đã lớn, ông chỉ có thể nhớ đến bốn nămtrước có một cô gái nhỏ ở bên hồ, không mặn không nhạt châm biếm ông ta. Vì mấy chục năm nay tất cả mọi người đều cung kính sợ hãi ông ta, nênông cảm thấy mới mẻ, không có tức giận. Sau đó ông bị ám sát, cô gái này đã run run rẩy rẩy rửa sạch miệng vết thương cho ông, ông còn rống cô:“Tôi bị dao kề còn không sợ, cô xuống dao thì sợ cái gì mà sợ!”
Sau đó đối phương kiên quyết xuống dao, ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-bac/2495549/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.