Tối hôm ấy, Penelope không ngủ được. Cô còn không thèm cố dỗ giấc ngủ nữa.
Vì vậy, khi Tommy ghé thăm vào sáng hôm sau, thì chuyện lúc đó còn quá sớm, khi hơn một tiếng nữa mới đến giờ tiếp khách chẳng quan trọng. Anh đang đứng bên lò sưởi, khoác áo bành tô, cầm mũ và gậy ba toong trong tay, khi cô bước vào phòng khách.
Anh quay lại, bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu của cô nên nói hết sức tế nhị, “Trời ơi. Trông em khủng khiếp y như anh ta”.
Chỉ cần nhiêu đó thôi. Cô khóc òa lên.
Anh đi tới chỗ cô, “Ôi, Pen. Đừng mà. Ah… chết tiệt thật. Đừng khóc. Anh rút lại lời nói. Trông em không khủng khiếp chút nào.”
“Nói vớ vẩn”, cô nói, quệt nước mắt.
Một bên khóe miệng anh nhếch lên. “Không hề. Trông em hoàn toàn ổn. Chẳng hề giống một phụ nữ đang cười ngớ ngẩn tí nào.”
Cô cảm thấy mình như một con ngốc. “Em không thể kìm lại được, anh biết đấy.”
“Em yêu anh ta.”
Cô hít vào một hơi dài. “Nhiều kinh khủng.”
“Và anh ta yêu em.”
Những giọt nước mắt chực trào ra lần nữa. “Anh ấy nói vậy đó.”
“Em không tin anh ta sao?”
Cô muốn lắm chứ. Cực kỳ muốn tin. “Em không thể… Em không hiểu tại sao anh ấy lại yêu em. Em không hiểu ở em có điều gì có thể thay đổi anh ấy. Có thể khiến anh ấy đổi ý. Có thể làm cho anh ấy yêu em.” Cô nhún một bên vai và nhìn xuống chân mình, hai mũi dép màu xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-bac-hon-nhan/2000878/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.