M thân mến,
Em vừa tiễn ngài đi, và thế là em vội chạy vào trong nhà ngay lập tức để viết.
Em không có bất cứ điều gì để nói cả, thật đó, không có điều gì mà tất cả những người khác ở Surrey không nói. Dường như nói “Em rất tiếc” khá ngớ ngẩn, phải không? Tất nhiên, mọi người đều rất tiếc. Chuyện xảy ra thật khủng khiếp.
Tuy vậy, em không chỉ lấy làm tiếc về sự mất mát của ngài, mà còn tiếc vì chúng mình đã không thể trò chuyện với nhau mỗi khi ngài về nhà. Em tiếc rằng mình đã không thể dự đám tang... Một luật lệ vớ vẩn, và em ước chi mình sinh ra là con trai để có thể tham dự (Em dự tính sẽ có một cuộc nói chuyện thâm tình với linh mục Compton về ý nghĩ ngu ngốc ấy). Em rất tiếc vì em đã không thể làm... một người bạn tốt hơn.
Giờ thì em đã ở đây rồi, trên trang giấy, nơi các cô gái được phép. Xin ngài hãy viết thư khi có thời gian. Hoặc lúc nào cảm thấy muốn viết.
Bạn của ngài - P
Trang viên Needham, tháng Tư, 1816
***
Không hồi âm
Chắc chắn chưa từng có hành trình bằng xe ngựa nào dài hơn chuyến đi này - bốn tiếng đồng hồ từ Surrey đến London như dài vô tận, không khí tẻ nhạt, im lặng như tờ. Penelope thà bị mắc kẹt trong một chiếc xe ngựa chở thư chung với Olivia và một chồng tạp chí dành cho phái nữ còn hơn.
Cô lén nhìn nhanh sang bên kia, phía trong rộng lớn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-bac-hon-nhan/2000835/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.