M thân mến,
Một món quà! Thật khoa trương làm sao! Trường học chắc hẳn đang biến ngài thành một người đàn ông cao quý. Năm ngoái, ngài đã tặng em một mẩu bánh gừng bị ăn mất một nửa. Em sẽ rất hào hứng muốn xem lần này ngài dự tính điều gì.
Em cho rằng điều đó có nghĩa em cũng sẽ phải tìm một món quà cho ngài.
Càng sớm càng tốt – P
Trang viên Needham, tháng Mười một, 1813
***
P thân mến,
Đó là mẩu bánh gừng tuyệt hảo. Lẽ ra ta nên biết trước em sẽ không hề cảm kích trước sự hào phóng của ta dù chỉ một chút. Chuyện quái gì đã xảy ra với tấm lòng thành thế, và nó còn quan trọng đến mức nào vậy?
Sẽ thật tuyệt khi được về nhà. Ta rất nhớ Surrey. Và em nữa, Sixpence[1] (dẫu thật khó khăn khi phải thú nhận điều này).
[1] Đồng bạc trước đây của Anh có giá trị bằng sáu đồng penny (Penny là tên gọi thân mật của Penelope). Một penny bằng 1/240 bảng Anh.
- M
Trường Eton, tháng Mười một, năm 1813
Chạy đi!
Lời nói vang vọng trong cô như thể được hét to giữa màn đêm, nhưng tứ chi của Penelope dường như không thể làm theo mệnh lệnh. Thay vào đó, cô lại cúi người thấp xuống, nấp mình đằng sau những bụi cây và cực kỳ hy vọng rằng người đàn ông đó sẽ không nhìn thấy mình. Nghe tiếng bước chân trên tuyết của gã không còn xa, cô rón rén đi dọc theo hàng cây bụi đến hồ, khi đang chuẩn bị tư thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-bac-hon-nhan/2000824/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.