Con người ta càng cố muốn quên đi chuyện nào đó thì nó lại càng hiện lên trong tâm trí rõ nét và chân thực giống như chúng ta đang xem những đoạn phim với chất lượng hình ảnh sắc nét ,Lệ Thu nằm trên giường mà hai mắt cứ mở to không thể nào ngủ được mà đồng hồ hiện tại đã là hai giờ sáng .Khi nãy khi cô rời khỏi phòng anh có bao nhiêu quyết tâm để cắt đứt mối quan hệ chỉ sau một lần ân ái vì cô nhìn ra được thứ Vũ Nguyên coi trọng không phải là con người tính cách của cô mà là sự trong trắng nhưng cái quá khứ Lệ Thu bị bán đi để đẻ thuê cho Phan gia cô không muốn nhớ đến một chút nào bởi không chỉ cô bị nhuốm bẩn mà là vì đứa con chưa kịp chào đời của cô .Chẳng có người mẹ nào mà không thương con của mình vì vậy mà khi cô chăm sóc cho Vũ An cô đã dành trọn tình yêu thương để chăm sóc và coi cô bé giống như đứa con của cô sinh ra . Từng giọt nước mắt cứ thế tràn qua khoé mi rồi đọng lại trên gối và khóc ướt đẫm gối là có thật ,bỗng có tiếng gõ cửa phòng vắng lên cô vội lau sạch nước mắt rồi ra mở của thì thấy bác Phương bế Vũ An đang quấy khóc nên cô vội đưa tay bế cô bé dỗ dành mà bác Phương cũng thanh minh nói :
- Lúc tối con bé vui vẻ chơi với anh Vũ Khang rồi ngủ luôn cho đến vừa xong chắc bị giật mình dậy không thấy cháu đâu nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-bac-hon-nhan-2/2809750/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.