Sáng hôm ấy sau khi Vũ Nguyên đến công ty Lệ Thu lại làm công việc như thường ngày của mình dọn dẹp nhà cửa và nấu bữa trưa cho bác Phương rồi ru Vũ An ngủ trưa ,một ngày trôi qua trong yên bình nhưng đến bốn giờ ba mươi Lệ Thu đi rước Vũ Khang ở trường thì cậu bé đang ngồi xụ mặt trên ghế đá trong sân trường . Thường ngày cô đi rước Vũ Khang sẽ chạy ù ra khi nhìn thấy cô nhưng hôm nay thì không hiểu sao lại khác thường như vậy nên cô phải đi vào trong sân trường ngồi xuống ghế đá và hỏi :
- Mọi hôm cô đến rước Vũ Khang thì cháu đều chạy ra thật nhanh với cô để cô chở về mà sao nay cháu lại ngồi đây mặt buồn thiu vậy ?
Vũ Khang ngẩng mặt lên hai mắt đã long lanh nước mắt nhưng cậu vẫn cố nhịn không khóc và giọng đầy uất ức cất lên :
- Bây giờ cô có thể chở cháu đi ăn kem không ạ ? Chúng ta chỉ đi một lúc thôi là về luôn ạ .
Lệ Thu nhìn khuôn mặt bầu bĩnh nhưng mang nét buồn buồn của Vũ Khang cũng tò mò rất muốn hỏi cậu bé gặp chuyện gì không vui nhưng cô nghĩ lại nên để cho ba hoặc bà nội của Vũ Khang hỏi thì sẽ hay hơn nên nói :
- Tất nhiên là được rồi nhưng cháu chỉ được ăn một ly kem nhỏ thôi kẻo về bị viêm họng thì ba của cháu sẽ đuổi việc cô mất thôi .
Con nít mà, đứa nào cũng ưa ngọt chứ không thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-bac-hon-nhan-2/2809741/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.