Không khí đau buồn xé tận tâm cam của mẹ Tú Trinh và Lệ Thu khiến cho bác Tuấn là người ngoài cuộc cũng không thể bình tĩnh được nữa mà đi đến đỡ vợ của mình đứng lên rồi dìu từng bước đến trước mặt của Lệ Thu giọng đầy thương cảm cho hoàn cảnh của hai mẹ con cất lên :
- Lệ Thu này , bác biết những lời khi nãy cháu nói ra chỉ là do những uất ức cháu đã cất giữ rất lâu rồi và bây giờ cháu gặp được mẹ nên mới bộc phát mà nói ra tất cả , còn Tú Trinh em hãy ngồi xuống và dùng tình têu thương của em mà ôm lấy con gái Lệ Thu của em đi nào .
Tú Trinh nhìn nét mặt của Lệ Thu cũng đã dịu hơn một chút so với khi nãy cô bộc phát nói ra sự việc năm xưa rồi lại nhìn chồng mình thì nhận được các gật đầu cổ vũ cô hãy làm những gì mình muốn nên mẹ Tú Trinh ngồi thụp xuống đất đưa hai tay ôm trọn lấy cơ thể của Lệ Thu đang run rẩy vì khóc nhiều .Hai tay của Lệ Thu ngập ngừng đưa lên trong khoảng không rồi lại rụt trở về mà bác Tuấn đã nhận ra hành động do dự này của Lệ Thu nên quyết định nói thêm vài lời :
- Cháu có biết thật ra mẹ cháu vẫn đi tìm hai chị em cháu khắp nơi không dám ngừng nghỉ không ? Cháu hãy nghe bác nói những điều này không phải là bác bênh vực hay nói đỡ cho mẹ của cháu đâu mà tất cả những lời bác nói là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-bac-hon-nhan-2/2809709/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.