Vũ Nguyên lái xe đi tìm Lệ Thu hết mọi ngõ ngách trong bán kính mười cây số đến hơn mười một giờ khi trên đường không còn ai thì anh buộc phải về nhà vì anh nghĩ biết đâu giờ này Lệ Thu có thể đã trở về nhà với lại ở nhà anh còn mẹ già và hai đứa con thơ dại .Khi Vũ Nguyên về đến nhà thì trong nhà tối đen không giống như mọi khi mỗi lần anh phải tiếp khách hàng quan trọng về cho dù có muộn cỡ nào thì trong phòng khách luôn có một ánh đèn sáng để chờ anh .
Anh nhẹ chân đi đến phòng của mẹ mở hé cửa thì thấy hai con và mẹ đã ngủ lại nhẹ tay khóa cửa lại , từng bước chân chán nản đi về phòng ngủ mà trong lòng trống rỗng .Anh nhớ rõ mỗi lần anh đi làm về Lệ Thu đều sẽ ríu rít bên anh để chuẩn bị quần áo cho anh đi tắm rồi còn dọn sẵn cơm canh ra bàn để sau khi anh tắm xong sẽ ra ăn luôn và điều đặc biệt là cơm canh đều ấm nóng rất vừa ăn .Con người ta là vậy , khi người ấy ở bên cạnh thì mình luôn thấy họ rắc rối nhưng khi người ấy đi mất thì ta lại thấy trống vắng đến nỗi thở thôi cũng thấy thiếu thứ gì đó , Vũ Nguyên về phòng thả người nằm vật ra giường và hít hà mùi hương của Lệ Thu còn sót lại khiến anh càng nhớ nhung cô nhiều hơn .Trên cái giường này anh và cô đã lăn lộn cùng nhau rất nhiều lần cho đến hai tuần này vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-bac-hon-nhan-2/2809706/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.