Lệ Thu đi ra ngoài sân nhìn lên bầu trời cao trong xanh hít một hơi bị thật sâu mà Vũ Nguyên đứng ngây sau lưng cô nói :
- Em có khoẻ không ?
Lệ Thu gật gật đầu định lấy hành động thay cho câu trả lời nhưng nghĩ lại vẫn nói ra lời châm chọc anh :
- Từ ngày rời khỏi anh tôi rất rất khoẻ mà khi nãy anh nói có chuyện cần nói với tôi mà ở đây chỉ có hai người thôi nên giờ anh nói luôn đi với lại người như tôi " bẩn " anh đứng gần không tốt đâu .
Vũ Nguyên tiến lên bất ngờ ôm cô từ phía sau và cằm đặt trên vai của Lệ Thu hít hà mùi hương của giọng anh trầm trầm phát ra :
- Anh biết em đang rất giận nhưng xin em đừng đẩy anh ra mà hãy để cho anh ôm em một lúc được không ? Có thể những lời anh sắp nói ra đây em sẽ không tin nhưng từ ngày em rời xa anh thì mọi thứ từ sinh hoạt thường ngày đến công việc của anh đều bị đảo lộn , không một giây phút nào anh lại không nhớ đến em.
Người ta vẫn thường nói :" Khi người ở bên cạnh thì không biết trân trọng đến khi mất đi rồi thì lại hối tiếc " thì rất đúng với anh , hằng đêm anh không ngủ được sẽ nhớ đến hình dáng của em bận rộn lo lắng chăm sóc chu đáo cho anh và các con từng chút một vậy mà anh chỉ vì tin lời của người ngoài mà đã xúc phạm và chiến tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-bac-hon-nhan-2/2809700/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.