"Tề Thấm Khải, chị đứng dậy cho em!" Diệp Vũ Trung cũng không muốn nằm dưới thân Tề Thấm Khải cả ngày như thế này, "Như vầy...như vầy không tốt lắm." Tư thế này quá ám muội, cũng quá mức câu người, nếu không kêu Tề Thấm Khải leo xuống, cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa đây.
Tề Thấm Khải vẫn chú tâm nhíu mày nhìn cô, ẩn tình sâu lắng, thâm tình chân thành... Chỉ có mình Diệp Vũ Trung không hiểu, tâm tư bây giờ của Tề Thấm Khải, cô căn bản không thể nhìn thấu. Hoặc cũng có thể...cô sợ bản thân đang tự đa tình, mặc dù cô biết rõ bản thân là Diệp Vũ Trung của Tề Thấm Khải.
Tề Thấm Khải không để ý tới đề nghị của cô, vẫn làm theo ý mình. Nhưng mảnh tĩnh lặng này lại bị người ngoài phá hoại.
"Thấm Khải...'' Doãn Diệc mang theo tiếng khóc nức nở gọi, chỉ là ánh mắt nàng vừa mới chạm đến tình cảnh trên giường thì lòng nàng đã đau đến không nói thành lời.
Tề Thấm Khải nằm ở trên người Diệp Vũ Trung, mặt của hai người hầu như sắp dính vào nhau, từ góc độ của Doãn Diệc, đây là tình cảnh rất thân mật giữa hai người.
Doãn Diệc khổ sở đến nỗi môi cũng run rẩy, những giọt lệ tưởng chừng đã khô cạn lại không ngừng tuông rơi, gương mặt trang điểm như hoa của nàng đã không còn nữa.
Tề Thấm Khải theo tiếng kêu quay lại nhìn, bị Doãn Diệc làm cho giật mình, không phải Doãn Diệc đột nhiên xông tới khiến nàng hoảng sợ, mà là dáng vẻ hiện tại của Doãn Diệc.
"Đứng dậy đi!" Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cang-choi-cang-lon/1423445/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.