Tề Thấm Khải nói đi là sẽ đi. Buổi chiều ngày hôm sau, Thư Kiệt tiễn nàng ra sân bay.
"Lúc tôi không có ở đây, anh nên chú ý đến em ấy hơn một chút." Đúng lúc Thư Kiệt chuẩn bị về, Tề Thấm Khải vẫn muốn dặn dò anh một chút.
"Em ấy? Em ấy là ai?" Thư Kiệt hỏi.
Tề Thấm Khải hơi tức giận: "Không biết thì thôi." Sau khi tiểu thư nóng nảy của chúng ta đi rồi, Thư Kiệt vẫn cảm thấy rất oan ức, nàng muốn thì nói ra, đây không nói anh biết bằng niềm tin à!?
Thư Kiệt bực tức đi về, trong lòng vẫn còn đang nghĩ xem "em ấy" mà Tề Thấm Khải nhắc đến có phải là Diệp Vũ Trung không. Anh cắm đầu mà đi, tâm hồn để tận trên chín tầng mây: "A!" Thư Kiệt bị đau đến nhảy dựng lên, có người đẩy vali hành lí chèn lên chân anh.
"Xin lỗi!" Ngay sau đó, Thư Kiệt nghe thấy giọng của một người phụ nữ, chỉ là giọng của cô rất lạnh lùng lại nghiêm túc, trong đó cũng chẳng có bao nhiêu thành ý xin lỗi, chỉ là xin lỗi qua loa cho xong chuyện.
Thư Kiệt trong lòng cảm thấy không thoải mái, hiện ra trước mắt chỉ thấy cô gái kia đội mũ lưỡi trai và cái kinh râm to đùng. Thư Kiệt không hiểu nổi có cần phải hoá trang như điệp viên thế không?
"Chờ một chút!" Thư Kiệt ngăn cản cô lại, "Cô muốn đi dễ dàng như vậy sao ?"
"Tôi sai tôi đã xin lỗi, anh cũng không nên nhỏ mọn như thế " Cô gái đó cúi đầu, tựa như không muốn nhiều chuyện với anh.
"Cô xin lỗi mà lời xin lỗi lại không có chút thành ý nào. " Thư Kiệt không tha cho, chắn ngang đường cô gái kia.
Cô sang trái sang phải lùi trước lùi sau đều không được, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận. Thư Kiệt cảm thấy có gì đó không đúng, liền nói : "Cô kia, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi phải không? "
"Đồ thần kinh!" Cô không vui cau mày, trước sau như một đều làm cho người khác không thể thích nổi, không, phải là càng ngày càng đáng ghét.
Thấy cô lập lòe muốn trốn, Thư Kiệt trợn tròn hai mắt, anh đoán ra được rồi : "Cô là Chu Vy!"
Cô gái đó có vẻ không ngờ được, nếu đã bị phát hiện,thì cô cũng chẳng che giấu làm gì : "Hai năm không gặp, rốt cuộc cũng thông minh lên một chút." Cô ngẩng đầu lên, vẫn là cái khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc đó, nhưng lại không có chút gì dáng vẻ khúm núm như lúc nãy.
"Đúng là cô rồi!" Thư Kiệt thấy cô thừa nhận liền giật mũ cô xuống , "Còn muốn đeo kính che che giấu giấu, thích làm màu lắm hả!? Con đàn bà này cuối cùng tôi cũng bắt được cô ." Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
Chu Vy chỉ nghiêng đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn Thư Kiệt lên một chút nào
Thư Kiệt nở nụ cười tà ác: "Phụ nữ và đàn ông, cô thấy có mấy cách 'chăm sóc' để làm đây? "
Khuôn mặt lạnh lùng củaChu Vy cuối cùng cũng lộ vẻ hoang mang, cô có thể chịu đựng được những kiểu tra tấn tàn bạo, nhưng không được sỉ nhục danh dự và trinh tiết của cô. Cô đột nhiên đá Thư Kiệt đang không phòng bị gì một cái, ném vali chạy đi. Sân bay chật ních người qua lại, cô nhanh chóng hòa vào dòng người. Thư Kiệt ôm chân bị đá, vẫn còn cảm giác đau buốt, nữ nhân này ra tay thật độc ác mà.
Có điều, nếu Chu Vy về nước, Thôi Tuyết Cảnh, sợ là cũng sẽ về đi, hoặc đúng hơn là, nàng đã ở đây. Tin này, phải nhanh nhanh thông báo cho Tề Thấm Khải biết. Anh nhìn cái vali Chu Vy ném ở lại, anh thật muốn biết trong đó có cái gì.
Diệp Vũ Trung sau khi ra khỏi nhà của Tề Thấm Khải, bỗng nhiên không biết cô nên đi đâu về đâu. Trước kia đều luôn ở cùng với Thôi Tuyết Cảnh và Trầm Nhiễm, từ khi biết Thôi Tuyết Cảnh không thật tâm với mình, trong lòng Diệp Vũ Trung cũng đã xác định rõ, sự quan tâm của Trầm Nhiễm đối với mình cũng là giả tạo. Chỉ có Thôi Tuyết Cảnh, Diệp Vũ Trung thật sự không hiểu được, cô không thể nói chính xác được nàng muốn làm gì, nữ nhân khó lường như vậy, quả là không dễ để Diệp Vũ Trung có thể nhìn thấu.
Cuối cùng cô vẫn quay về đó, vừa mở cửa, cô liền nghe thấy trong nhà có tiếng người, liền đề cao cảnh giác. Đúng lúc định đóng cửa lại, lại cảm giác có một thứ chĩa vào đầu, cô biết, đó là súng. Diệp Vũ Trung từ từ xoay người lại nhìn: "Chu Vy?"
Chu Vy cảnh giác nhìn cô chằm chằm : "Cô quay lại đây làm gì?"
"Tôi không về đây, thì tôi còn về đâu được nữa?" Diệp Vũ Trung cười khổ, cay đắng đến mức làm cô muốn khóc. Cô bây giờ cũng không sợ cái súng trên tay Chu Vy, "Cô biết không? Tôì không sợ cô, cái chết có khi còn khiến tôi dễ chịu hơn là bây giờ."
Chu Vy hơi nghiêng đầu, trong mắt lóe qua một tia hổ thẹn và đồng tình, cô hạ khẩu súng xuống: "Tiểu thư đã nói cho tôi biết tất cả ."
Diệp Vũ Trung hơi ngửa đầu lên, cố gắng nén lại những giọt nước mắt đang trực rơi: "Vậy thì sao nào? Tôi biết hay không cũng đâu ảnh hưởng đến các người? Ở trong mắt các người, tôi chỉ là một tốt đen, mà dám đòi đi chiếu tướng? Tôi cái gì cũng không có, ngay cả tôi của ngày xưa ra sao tôi cũng không biết, nực cười hơn là, trong kí ức của tôi chỉ có duy nhất những kẻ đã hại tôi ra nông nỗi này. Không là gì cả, càng nghĩ càng nực cười " Cô trào phúng cười, thực sự là hoang đường mà.
Chu Vy không nói lời nào, chỉ có thể cúi đầu, không đành lòng nhìn vẻ mặt của Diệp Vũ Trung.
"Rốt cuộc là tại sao? Trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Để Thôi Tuyết Cảnh phải đối xử với tôi như thế này!!?? Chẳng lẽ chỉ vì Thấm Khải sao? Nhưng Thấm Khải đã làm gì Thôi Tuyết Cảnh chứ!? Chu Vy, cô làm ơn có thể nói cho tôi biết được không? " Diệp Vũ Trung đột nhiên tiến lên nắm chặt vai Chu Vy , cầu xin cô hãy nói cho mình biết.
Chu Vy nhíu chặt hai hàng lông mày, cô không biết có nên hay không nói cho Diệp Vũ Trung biết.
Thấy cô chần chờ, Diệp Vũ Trung nói: "Cô còn muốn che giấu gì nữa? Sự việc đã đến nước này rồi, cô còn chần chừ cái gì!? Tôi cũng phải có quyền biết những chuyện tôi từng trải qua chứ! !" Cô là Diệp Vũ Trung, biết được quá khứ của mình, là quyền lợi của cô, không ai được phép lấy đi nó cả.
"Cô ngồi xuống!" Chu Vy thừa nhận, cô đồng tình với Diệp Vũ Trung. Quả thực, nếu cô không gặp Tề Thấm Khải, cũng sẽ không bị vướng vào chuyện này, cô sẽ là một sinh viên đại học, sẽ có một gia đình hoàn chỉnh, dựa vào năng lực của mình để tìm được một công việc tốt. Cuộc sống của cô sẽ bình thường như bao người, hay ít nhất cũng sẽ không phải chịu cảnh không nơi nương tựa như bây giờ.
Hai người ngồi trên ghế salông, Chu Vy thở dài: "Tôi từng có một khoảng thời gian rất ghét cô, cô biết không ?"
"Tôi có thể thấy được." Cô nhận ra, nhưng không muốn vạch trần. Chỉ là cô hiếu kì muốn biết tại sao Chu Vy lại ghét mình như vậy, chưa bao giờ đối với cô vui vẻ.
"Thiếu gia?" Hai năm qua của Diệp Vũ Trung, cô quả thực không biết đến sự tồn tại của "thiếu gia".
"Tên ngài ấy là Thôi Dật, là em trai của tiểu thư. Thiếu gia yêu Tề Thấm Khải, nhưng Tề Thấm Khải lại yêu cô. Vì không chịu nổi, nên ngài ấy mới bắt cóc cô, muốn dằn vặt cô, nhưng sau đó, tiểu thư lại thả cô đi. Vì thế, thiếu gia mới bị tiểu thư trách phạt, giam lỏng lại. Sau cùng, thiếu gia cũng không chịu nổi sự giam cầm đồ, vừa chạy trốn được nửa đường, liền gặp người mai phục mà Tề Thấm Khải phái đến. May là không chết, nhưng chân bị chèn quá lâu, buộc phải cắt bỏ hai chân" Chu Vy nhớ lại, "Thiếu gia lại là người đàn ông duy nhất của Thôi gia, cô nghĩ tiểu thư sẽ dễ dàng giảng hòa sao? "
Diệp Vũ Trung không hề biết rằng nội tình bên trong lại rối loạn như vậy, giống như tất cả đều vì cô mà nên. Cô cũng không thể ngờ rằng, Thôi Tuyết Cảnh lúc đó lại thả mình đi.
Diệp Vũ Trung cười gằn: "Các người lợi dụng tôi thì được gì? " Thôi Tuyết Cảnh rốt cuộc đang bàn mưu tính kế gì trong lòng đây?
Chu Vy nói: "Cái này, tôi không thể nói cho cô biết được."
Cũng đúng, bọn họ sao có thể nói cho cô biết âm mưu đen tối của mình được, nói ra rồi, không phải tất cả đều là phí công vô ích sao? Nhưng mà, cô thực sự chỉ có thể ngồi chờ chết sao?
Những ngày tiếp theo, trong lúc rảnh rỗi, Diệp Vũ Trung mới phát hiện ra Chu Vy cho người theo dõi mình, quan sát cô mọi lúc mọi nơi. Cô cũng không cần để ý đến, mọi thứ chẳng phải cũng sẽ như nhau sao?
Cô đi đến trường đại học trước đây, chậm rãi bước đi, cảm nhận lại cuộc sống trước kia của mình. Cô cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không thể khơi lại điều gì.
"Sao mình có cảm giác nhìn thấy Vũ Trung vậy? " Trương Huyên nói với Ngưu Gia Di .
"Thôi đi, cậu nhìn thấy ma à?" Hai người quay lại chỗ đám bạn đang tụ tập, sân trường lúc nào cũng thật nhộn nhịp. Nhắc đến Vũ Trung, họ mới là người buồn nhất. Khi biết Vũ Trung đã chết, các nàng đã khóc rất nhiều, buồn thật lâu, lúc đầu còn không dám tin đây là sự thật, một người vẫn đang khỏe mạnh như vậy mà sao mới đó đã không còn nữa rồi? Cuối cùng đành phải chấp nhận sự thật, trong phòng thiếu đi một người, cộng thêm người của cục cảnh sát khu vực luôn bám theo điều tra chuyện của Vũ Trung, hai người cũng không vừa lòng uất ức một thời gian dài.
"Được rồi, đừng nói nữa được không? Nói nữa. . . . . ." Ngưu Gia Di nói rồi liền bật khóc.
Trương Huyên an ủi nàng: "Sắp tới, chúng ta đi thăm Diệp thúc thúc đi, hai người họ mất đi con gái chắc chắn sẽ cô quạnh lắm. " Bố mẹ Vũ Trung vì mất con gái mà tiều tụy đi không ít.
Diệp Vũ Trung ngồi xuống sân cỏ, ngây ngốc ngồi nhìn đôi tình nhân cách đó không xa hay đôi bạn đang cùng nhau chơi đùa, Thấm Khải đang ở đâu? Hiện tại nàng đang làm gì? Cho đến tận bây giờ, Diệp Vũ Trung vẫn không lí giải được hành vi của Tề Thấm Khải. Tại sao nàng lại thả cô đi?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]