Diệp Duệ vốn tưởng rằng Tề Thấm Khải sẽ xử lý cô một cách tàn nhẫn vì cô dám chống đối lại nàng, không ngờ rằng Tề Thấm Khải chỉ lẳng lặng dùng ánh mắt đó nhìn cô chằm chằm.
"Tề Thấm Khải. . . . . ."
Diệp Duệ dùng ánh mắt hoang mang nhìn Tề Thấm Khải. Trong mắt nàng có cái gì đó rất mơ hồ mà cô không thể hiểu nổi.
Tề Thấm Khải khẽ nhếch môi, ánh mắt ngây ngô kia của Diệp Duệ lại khiến nàng nhớ về quá khứ. Vũ Trung lúc trước cũng dùng thái độ chết không sợ súng này để cùng nàng đôi co, tại sao, tại sao ông trời cứ nhất định phải cướp em ấy đi, rồi lại để mình gặp được một người giống như em ấy, để nàng tưởng như Vũ Trung vẫn còn ở bên cạnh mình. Nhưng nực cười thay, rốt cuộc cũng chỉ là người giống người, cô ấy vĩnh viễn không phải là Vũ Trung.
Doãn Diệc nhìn hai người, nàng biết, tâm tư của Thấm Khải không đặt ở người đối diện, nhất định là đang nhớ về Diệp Vũ Trung. Doãn Diệc hận, rất hận, em ấy đáng giá để có được tình yêu của Thấm Khải sao?
Tề Thấm Khải dời tầm mắt đi, cố gắng che đi sự hoảng loạn với thất thố của mình:
Trải qua chuyện vừa rồi, ngữ khí của nàng cũng bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt thủy chung vẫn dừng trên người Diệp Duệ.
"Chúng tôi cũng đến đây bàn công chuyện."
Doãn Diệc mỉm cười giải thích, che giấu cảm giác căm ghét trong lòng.
"Vậy thì tôi không làm phiền nữa, hai người cứ tiếp tục đi. Khách của tôi cũng đang đợi."
Tề Thấm Khải lạnh nhạt nói, hai người phụ nữ trước mắt đều không phải người nàng yêu, không cần phải tiếp tục dây dưa.
Diệp Duệ đặt tay lên túi của mình, bên trong là chiếc khăn tay lần trước Thấm Khải đưa cho cô. Bây giờ, không phải nên nhân cơ hội trả lại cho nàng sao?
Suy nghĩ một chút, cô ngại ngùng nói không hết câu. Tề Thấm Khải làm sao có thể quan tâm đến cô được. Chẳng qua là nàng giống với Diệp Vũ Trung, nên mới như vậy.
"Không phải như cô nghĩ đâu."
Tề Thấm Khải vẫn nhíu chặt lông mày
"Tí nữa chúng ta đi bệnh viện đa khoa. "
"Chị không phải là đang đi việc với đối tác sao? Hơn nữa. . . . . . Chị không có quan tâm đến tôi mà? Tí tôi tự đi là được."
Diệp Duệ nói rất nhỏ , trong giọng nói còn lộ ra một chút bất mãn.
"Cô. . . . . ."
Tề Thấm Khải nghẹn lời, lại bị cô nói làm cho ngại ngùng. Đúng là nàng đang đi bàn chuyện làm ăn, hơn nữa, vừa lúc nãy còn nói không quan tâm đến cô, giờ lại đổi giọng muốn đưa người ta đi bệnh viện. Đúng là dạng......nói một đằng làm một nẻo.
"Đó là chuyện của tôi, không cần cô quan tâm!"
Tề Thấm Khải không thể che giấu được sự lúng túng của mình, chỉ biết dùng lời mạnh bạo khiến Diệp Duệ rời sự chú ý.
"Trước khi tôi đổi ý, tốt nhất là cô nên im lặng đi! Bằng không, cái tay của cô có bị liệt thì cũng chẳng ai quan tâm đâu! "
Cô nói nhỏ như vậy mà Thấm Khải vẫn nghe được. Cái người này, lúc nào cũng dùng thái độ đó với Vũ Trung sao?
"Chị đừng có mà lúc nào cũng nóng như lửa đốt khi nhìn tôi thế được không? "
Mỗi lần bị Tề Thấm Khải dùng loại ánh mắt này nhìn , Diệp Duệ đều thấy lạnh xương sống,
"Người xinh đẹp như vậy, nếu ôn như một chút, tôi sẽ càng thích chị hơn! "
"Ai cần cô thích!"
Tề Thấm Khải bị cô nói trúng liền ngại ngùng, vừa giận vừa thẹn, không tự nhiên quay đầu sang chỗ khác, cũng không tiếp tục để ý đến cô, nhưng trên mặt thì đã hiện ra màu đỏ ửng.
Diệp Duệ nhìn, không nhịn được cười. Thực sự là đáng yêu mà!
Sau một hồi dằn co, Tề Thấm Khải vẫn một mực đòi đưa cô đến bệnh viện.
"Không được! Đồ của tôi còn ở đây "
"Tí nữa tôi sẽ bảo người qua lấy, rồi đưa đến bệnh viện đa khoa cho cô."
Diệp Duệ vẫn lắc đầu:
"Không được! Cái này rất quan trọng, là hợp đồng của chị và Neil tiên sinh. Nếu như người của chị không đáng tin, làm lộ ra ngoài thì sao? Người chịu khổ vẫn là tôi nè! "
"Vậy giờ cô muốn thế nào? Đến khi tay cô mục ra mới chịu đi viện sao? "
Tề Thấm Khải hiện giờ đang rất tức giận.
"Gì mà ghê thế. . . . . ."
Tề Thấm Khải thở một hơi thật dài, bá đạo nói: "Chờ ở đây, tôi đi lấy!" Nàng vuốt trán, người trước mắt này thật sự khiến sức chịu đựng của nàng đạt đến một cảnh giới mới.
"Cảm ơn cô!!" Diệp Duệ mỉm cười , không nghĩ là có thể nói chuyện với Thấm Khải như thế này. Nhìn bóng lưng của nàng, nụ cười của Diệp Duệ liền tắt ngấm, nếu như, cô là Diệp Vũ Trung thì tốt quá. Thấm Khải cũng sẽ không còn dữ dằn như vậy.
"Ừ.Tôi còn nghĩ cô biết gì đó. Quên đi, giờ tôi phải đưa em ấy đi bệnh viện. "
Nói rồi, Tề Thấm Khải bắt đầu thu dọn tài liệu trên bàn.
"Những văn kiện này rất quan trọng, một chút cũng không được để lộ ra. Còn tờ nào không? "
"Không còn."
Doãn Diệc lúng túng trả lời.
"Vậy tôi đi trước. Doãn Diệc, phiền cô nói với quản lý, chuyện này tôi sẽ coi như là nhân viên phục vụ không cố ý. Nếu như việc này tái diễn, cái người gây ra chuyện này, tôi chắc chắn, sẽ không bỏ qua đâu.."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]