''Thôi? Họ Thôi thì không sao, chỉ cần không phải người một nhà với Thôi Dật là được.'' Diệp Vũ Trung tỏ ra quá mức bình thường, cầm lấy ly trà ban nãy Thôi Tuyết Cảnh đưa cho cô, nâng lên môi.
Phản ứng của cô nằm ngoài dự liệu của Thôi Tuyết Cảnh, ''Thôi Dật là em tôi.''
''Phụtttttt~~~'' Cuối cùng cũng có biểu hiện khiến nàng vừa lòng. Trà vừa mới vào miệng Vũ Trung, nhưng bởi vì câu nói vừa rồi của Thôi Tuyết Cảnh mà đều bay ra ngoài hết, khiến cô bỏng cả lưỡi. Cô le lưỡi, mở to hai mắt đề phòng nhìn Thôi Tuyết Cảnh.
Không ngờ điều này lại khiến Thôi Tuyết Cảnh buồn cười. Nàng mím chặt môi, dùng bộ dạng vô hại nhìn Vũ Trung cười.
Nụ cười đó của nàng chẳng những không khiến Vũ Trung yên tâm, ngược lại còn khiến cô cảm thấy cả người rét run, nổi hết cả da gà. Vì sao nụ cười của Thôi Tuyết Cảnh lại thâm trầm đến vậy?
''Cô đùa với tôi hả?'' Vũ Trung hỏi, cô hy vọng Thôi Tuyết Cảnh sẽ nói 'Đúng vậy a~, tôi thích nhất là chọc cô.' Sau đó cả hai có thể trò chuyện vui vẻ, cười nói như bình thường, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng sự thật thường không như người mong muốn, Thôi Tuyết Cảnh nói, ''Tôi thích nhất là trêu chọc cô, nhưng lần này tôi không lừa cô. Thôi Dật thật sự là em trai tôi.''
Một tia hi vọng cuối cùng của cô bị lời của Thôi Tuyết Cảnh chặt đứt, Vũ Trung lui về sau, cách xa nàng. Chẳng trách nàng lại quen thuộc đường đi dưới địa lao, chẳng trách nàng có thể giúp cô an toàn trốn thoát. Hóa ra...
''Thôi Tuyết Cảnh, lần trước cô thả tôi đi, bây giờ lại bắt cóc tôi, trong hồ lô của cô rốt cuộc đang bán thuốc gì?'' Em trai thì bắt người, chị gái thì thả người, đùa giỡn chắc vui vẻ lắm? Thái độ của Vũ Trung với nàng lập tức thay đổi từ bạn vào sinh ra tử thành kẻ thù.
''Nghe cô nói như vậy, tôi giống kẻ nhàn rỗi không có việc gì làm có phải hay không?'' Thôi Tuyết Cảnh ngồi xuống, thản nhiên tự đắc hỏi, mí mắt vẫn cong lên.
Vũ Trung rất muốn nói phải, nhưng ở đây dù sao cũng là địa bàn của nàng, vạn nhất chọc giận nàng đương nhiên cũng không có lợi gì cho cô, chỉ có thể bảo trì trầm mặc.
''Hừ.'' Sắc mặt Thôi Tuyết Cảnh đột nhiên trở nên u ám, ''Tôi cũng không muốn làm vậy với cô, nhưng phải làm sao bây giờ? Tôi vốn dĩ muốn thả cô đi hy vọng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Nào ngờ Tề Thấm Khải lại không muốn như vậy, nhân lúc sơ hở thừa dịp kêu người đánh gẫy chân em tôi, cuối cùng khiến nó phải mất đi đôi chân. Em của tôi bị tổn thương như vậy, người làm chị như tôi có thể đứng yên nhìn được sao?'' Đương nhiên, nàng phải trả thù một cách tàn độc hơn.
''Vậy cô muốn sao?'' Đây mới là điểm quan trọng, Vũ Trung rốt cuộc biết lần trước Thư Kiệt nói Tề Thấm Khải có việc muốn hắn đi lo liệu là chuyện gì.
Thôi Tuyết Cảnh tiến từng bước đến gần Vũ Trung, Vũ Trung cũng lui dần về sau, cuối cùng bị Thôi Tuyết Cảnh áp đảo vào tường, nàng dùng tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, đôi mắt trong veo như băng tuyết tràn ngập đầy mị hoặc, Vũ Trung thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của nàng, ''Muốn sao? Cô đáng yêu như vậy, đáng yêu đến mức tôi muốn biến cô thành của riêng tôi.'' Nàng nói xong dùm đôi tay như con rắn độc tùy ý chơi đùa trên mặt cô.
Lông tóc Vũ Trung dựng đứng, cô gái này thoạt nhìn tương tự Tề Thấm Khải nhưng lại đáng sợ hơn gấp một vạn lần. Tề Thấm Khải làm người hay làm việc đều quang minh chính đại, nhưng còn Thôi Tuyết Cảnh thì lại khác, từ người nàng toát ra một cỗ khí thế lạnh lùng, vĩnh viễn không để ai đoán ra suy nghĩ của nàng.
''Đừng...đừng lại đây...'' Vũ Trung bắt đầu cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, kháng cự đẩy Thôi Tuyết Cảnh ra.
Thôi Tuyết Cảnh bị đẩy lùi về phía sau vài bước, ''Mấy ngày này cô hãy ngoan ngoãn ở lại nơi này, tôi sẽ không làm gì cô, nhưng nhớ kỹ một điều, ngàn vạn lần đừng vọng tưởng có thể chạy trốn, nếu không...cô tự gánh lấy hậu quả.'' Bốn chữ cuối cùng nghe tuy rất nhẹ nhàng, nhưng lại bao hàm bên trong mệnh lệnh vững như thái sơn, nguy hiểm đến độ Vũ Trung không dám phản kháng. Cô gái này không phải dễ chọc.
Ngay khi Vũ Trung nghĩ nàng sẽ rời khỏi phòng, thì nàng lại quay đầu lại, Vũ Trung hoảng sợ như con mèo nhỏ, nép vào tường nhìn nàng với ánh mắt đề phòng.
Thôi Tuyết Cảnh mỉm cười, ''À, đúng rồi. Quên nói cho em biết, tôi không phải sinh viên ở trường em, hơn nữa, sau này không được gọi là Thôi Tuyết Cảnh, tôi đã hai mươi chín rồi, gọi là chị nghe rõ chưa?''
Hiện tại, Diệp Vũ Trung chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung Thôi Tuyết Cảnh.... Biến thái!
Vừa mới được tự do không bao lâu, lại bị bắt cóc nữa, gần đây cô quả thật đã trải qua không ít chuyện kinh thiên động địa. Sau khi Tề Thấm Khải biết cô mất tích, sẽ ra sao đây? Dường như cô đã mang đến cho nàng quá nhiều phiền toái.
''Tiểu thư...'' Thôi Tuyết Cảnh mới vừa ra khỏi phòng liền bắt gặp Chu Vy đã đứng chờ bên ngoài rất lâu.
''Chuyện gì?'' Thôi Tuyết Cảnh thấy cô muốn hỏi gì đó nhưng lại cố nhịn không hỏi, bộ dạng nhăn nhăn nhó nhó thật khó coi.
Chu Vy rất lo lắng, muốn nói nhưng lại không dám nói. Thôi Tuyết Cảnh nói, ''Có chuyện cứ việc nói là được, khi chỉ có tôi và cô, không cần quá quy củ.''
Chu Vy cố lấy hết dũng khí, ''Ngài thật sự để Diệp Vũ Trung ở phòng ngài sao?''
''Có vấn đề sao?"
Chu Vy lắc đầu, '' Không có, chỉ là tôi cảm thấy kỳ lạ khi tiểu thư làm như vậy. Thôi gia còn rất nhiều phòng trống, vì sao ngài muốn cô ta ở phòng ngài? Huống chi, nói một cách khó nghe thì cô ta chỉ là con tin bị bắt cóc, cho dù có áp giải cô ta xuống địa lao, thì cũng...'' Cô thật sự không hiểu, vì sao Thôi Tuyết Cảnh lại đối xử đặc biệt với Diệp Vũ Trung như vậy. Lần trước nàng còn thả cô ta đi, thậm chí còn nghiêm trị Thôi Dật, lần này tuy nói là bắt cóc cô ta về, nhưng lại chiêu đãi cô ta tận tình. Ngay cả Chu Vy cũng không hiểu được dụng ý của nàng, chẳng lẽ... Tiểu thư với cô ta...
''Một người đáng yêu như vậy, nếu nhốt dưới địa lao, mỗi lần muốn đi gặp cô ấy thì tôi lại phải xuống dưới à? Như vậy rất mệt.'' Thôi Tuyết Cảnh cười, ''Phải rồi, kêu người khóa địa lao lại đi! Không được để ai đến đó nữa.'' Nói tới đây nét mặt Thôi Tuyết Cảnh có chút bi thương. Nơi đó ẩn chứa rất nhiều kỷ niệm thống khổ, khoái hoạt và những kỷ niệm khó quên của nàng, sau khi nàng mất đi Nghiêm Đồng, mỗi lần nhớ đến lại khiến nàng như bị tra tấn, nàng không muốn tiếp tục chạm vào vết thương này nữa. Đồng nghĩa với việc, nàng không muốn bất kỳ ai bước chân vào nơi đó, hãy cứ để nơi nàng chôn cất những kỷ niệm tươi đẹp đó, được tiếp tục phủ đầy bụi của thời gian.
Câu trả lời của nàng khá miễn cưỡng, nhưng Chu Vy lại không dám hỏi nhiều, Thôi Tuyết Cảnh làm như vậy đương nhiên có mục đích riêng của nàng. Chu Vy chỉ việc nghe lời của nàng, làm đúng trách nhiệm phải làm là được rồi. Những chuyện khác không nên quản cũng không thể quản.
''Còn nữa, Diệp Vũ Trung ở lại đây không cho phép bất luận kẻ nào nói cho tiểu Dật biết.''
''Dạ. Vậy tiểu thư, mấy ngày này người sẽ ở đâu?''
''Kêu người dọn dẹp căn phòng lớn nhất trên lầu ba, tôi sẽ lên đó ở. À dặn họ chuẩn bị thêm một căn phòng khách nữa.''
''Dạ rõ.'' Chu Vy không hiểu vì sao phải dọn thêm một căn phòng khách, nhưng vẫn y theo ý nàng mà làm.
Một ngày lặng lẻ trôi qua, Diệp Vũ Trung bị nhốt trong phòng đến phát chán, cô không rõ Thôi Tuyết Cảnh muốn làm gì? Bắt cóc cô? Nhưng vì sao đãi ngộ lại tốt như thế này đây? Mời cô về làm khách? Nhưng rõ ràng là đang giam lỏng mà! Rõ chán, lão bà biến thái.
Diệp Vũ Trung ngồi không đến mức vô cùng buồn chán đành đi xung quanh đánh giá cách bày trí của căn phòng này, cả gian phòng mang đậm chất Trung Quốc cổ xưa, vừa tinh tế lại vừa giản dị. Điều này khiến Diệp Vũ Trung có cảm giác rất giống với tính cách của Thôi Tuyết Cảnh...vừa cổ điển lại vừa huyền bí.
''Em cũng biết thưởng thức lắm! Thấy hứng thú với những món đồ ở đây sao?'' Thôi Tuyết Cảnh vừa vào phòng đã thấy Diệp Vũ Trung tung tăng như chủ nhân của căn phòng này, sờ đông sờ tây, bộ dạng cứ như cô nhóc đang tò mò với những món đồ trước mặt.
Nàng bất thình lình kêu lên khiến Diệp Vũ Trung hoảng hồn, tay run một cái, bàn tay không tự chủ được đụng phải một chiếc bình hoa bằng sứ đắt tiền, chiếc bình lung la lung lay rồi ngã xuống, mắt thấy chiếc bình sắp tiếp xúc thân mật với sàn nhà, cả người Vũ Trung vội nhảy tới, vươn tay ngã nhào xuống sàn, nhắm mắt đón lấy chiếc bình. Qua một hồi không thấy tiếng động gì, cô mới dám mở một con mắt, chứng kiến Thôi Tuyết Cảnh đang đứng gần đầu cô, cười khanh khách khi nhìn thấy bộ dạng cô lúc này, chiếc bình chết tiệt nọ đang nằm trong tay nàng. (Editor: tưởng một lần trong đời em ấy thoát khỏi kiếp hậu đậu không ngờ...bị cho ăn dưa bở)
Lúc này Vũ Trung mới phát hiện bản thân cô đang nằm chổng vó dưới sàn nhà, điều này thật khiến cô xấu hổ muốn chết, vội vàng đứng lên.
''Cũng may mà tôi nhanh tay lẹ mắt, bằng không chiếc bình hoa thời Nam Tống này đã bị em đụng một cái thủ tiêu dưới mặt đất rồi.'' Thôi Tuyết Cảnh xoay người đặt bình hoa về chỗ cũ.
''Cô ít nói mát đi! Nếu không phải tại cô lén lút đi vào, đột nhiên làm tôi sợ, sao tôi lại đụng phải nó chứ?!'' Vũ Trung không có trách nhiệm tự dát vàng lên mặt bản thân đã thế còn đổ hết trách nhiệm cho người khác, hành vi này thật đáng phỉ nhổ. (Editor: luôn thế mà...)
''Tôi rõ ràng quang minh chánh đại đi vào, huống hồ đây là phòng của tôi, tôi đi vào mà cũng phải báo cáo với em sao?''
''Cô...'' Vũ Trung bị nàng chọc tức, cãi cố, ''Sao lúc trước tôi lại không phát hiện ra cô đáng ghét như vậy!'' Aizzz, cũng không đúng, lúc trước cô ta cũng hay thường xuyên trêu chọc mình, cũng luôn khiến mình lúng túng.
''Tôi lúc nào cũng đáng ghét như vậy, em không phát hiện ra chẳng qua là bởi vì em quá ngu ngốc.'' Thôi Tuyết Cảnh ngồi xuống ghế.
Từ trước đến nay Vũ Trung luôn cảm thấy bản thân luôn ăn nói vụng về, chắc là lúc trước cô bị quỷ nhập nên mới có thể dành được giải biện luận giỏi nhất, nhưng nói đi nói lại Thôi Tuyết Cảnh vừa ngồi xuống thì cô liền cách ra xa thật xa, đây là nhân vật nguy hiểm a~~.
''Hình như em một chút cảm giác bị bắt cóc cũng không hề có.''
''Tôi từng bị em trai bảo bối của cô bắt một lần, trước lạ sau quen thôi. Hơn nữa, nếu tôi tự cảm thấy bản thân đã bị bắt cóc, thì cô sẽ tự cảm thấy bản thân là bọn bắt cóc sao?'' Vũ Trung nói.
''Huh? Vậy em hy vọng tôi sẽ tra tấn em một cách thô bạo?''
Vũ Trung vội lắc đầu như trống bỏi, ''Này, cô đừng qua đây...''
Cô càng tỏ ra như vậy thì thú tính của Thôi Tuyết Cảnh càng tăng cao, nàng dùng một tay đẩy mạnh Vũ Trung ngã xuống giường, áp lên thân cô. Những ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt cô, ''Lúc trước không chịu nhìn kỹ, bây giờ nhìn kỹ lại, hóa ra em lại là một tiểu mỹ nữ?''
Khuôn mặt cô bị nàng vuốt ve đến nổi hết da gà, cô thề, chưa từng có ai có thể khiến cô nổi da gà nhiều lần như vậy trong vòng một ngày. Người phụ nữ này là chắc chắn là một con xà tinh chuyển kiếp a! Hơn nữa còn là loại xà tinh bệnh hoạn! (Editor: xin lỗi nhưng em nhịn cười không nổi =)))
''Trước đây... có phải Tề Thấm Khải cũng từng áp lên thân thể em như lúc này hay không, sau đó còn...mạnh mẽ 'chà đạp' em dưới thân?'' Thôi Tuyết Cảnh nói xong thì không ngừng sờ soạng trên người Vũ Trung.
Vũ Trung không còn cách nào kháng cự chỉ có thể nhắm nghiền hai mắt, người phụ nữ này so với Tề Thấm Khải còn đáng ghét hơn! Khó trách họ lại biết nhau từ nhỏ! Vũ Trung tự hỏi có phải trước đây hai người từng cùng nhau thảo luận về kỹ xảo, làm thế nào để khiến những cô bé đáng thương như cô sợ hãi hay không a!?
''Một người trắng như em, ngon miệng như em, thật sự rất hợp khẩu vị của tôi.'' Nàng vừa nói xong, thì Vũ Trung lập tức cảm thấy gương mặt của cô có chút ướt át, cứ như bị vật gì liếm qua một chút. Trời ơi!!! là lưỡi của Thôi Tuyết Cảnh.
''Lão bà chết tiệt!'' Lời nói mới rồi và hành vi của Thôi Tuyết Cảnh cực kỳ giống lão yêu tinh biến thái chuyên tìm mấy cô gái tuổi trẻ.
Thôi Tuyết Cảnh nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của cô thì lập tức nở nụ cười, thì thào tự nói, ''Thật sự là đáng yêu đến chết.'' Nàng buông Vũ Trung ra, đứng lên nói, ''Lão bà? Là ai lúc trước còn cho rằng tôi là học sinh trường người ta nhỉ?''
Vũ Trung chán ghét lấy tay chà mạnh lên mặt, ''Đó là do tôi có mắt không tròng!''
''Không chọc em nữa. Em an tâm ở lại nơi này, tạm thời, tôi sẽ không làm vậy với em nữa!''
''Tạm thời?'' Ý của nàng là sau này sẽ bắt đầu tra tấn cô sao? ''Cô rốt cuộc muốn sao?''
Thôi Tuyết Cảnh sửa sang lại quần áo hơi hỗn độn, thản nhiên nói, ''Biến em thành sủng vật của tôi a!''
Kiểu vân đạm phong khinh* này cứ như không thèm quan tâm mà lại thâm trầm khó đoán, chuyện này rốt cuộc là sao đây?!
*Vân đạm phong khinh: Điềm nhiên, đạm mạc như mây, như gió
Vũ Trung thật sự muốn rơi nước mắt.
''Alo?'' Thôi Tuyết Cảnh nhận được điện thoại.
''Mình xuống máy bay rồi, lập tức có thể trở về gặp cậu.'' Đầu dây bên kia truyền đến giọng của một cô gái, tựa hồ rất vui vẻ và hưng phấn.
''Mình kêu người tới sân bay đón cậu.'' Nhưng Thôi Tuyết Cảnh lại rất bình tĩnh, sau đó không... lưu luyến chút nào cúp điện thoại.
Cô gái nọ cũng không thèm để ý đến thái độ lãnh đạm của nàng chút nào, chỉ cần có thể trở về, cô sẽ có cơ hội. Thôi Tuyết Cảnh là của cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]