Chương trước
Chương sau
Tuy thể chất Thôi Tuyết Cảnh luôn yếu, nhưng lực tay lại rất lớn. Bạt tai vừa giáng xuống, trên mặt Thôi Dật liền hiện lên dấu năm ngón tay, thiếu chút nữa đứng cũng không vững. Thôi Dật cảm thấy bản thân bị ăn một cái tát này thật sự quá oan uổng, tuy đã cúi đầu nhưng vẫn cả gan hỏi lại Thôi Tuyết Cảnh, ''Chị, vì sao đánh em?''

Thôi Tuyết Cảnh cười như không cười, bước từng bước chậm đến gần hắn, đôi mắt chăm chú nhìn hắn, ghé vào lỗ tai hắn lạnh lùng nói, ''Nói như vậy là chị đánh oan em sao?''

Thôi Dật quật cường không nói lời nào, chỉ dám dùng tay che nửa bên mặt bị đánh sưng.

Thôi Tuyết Cảnh quay lưng lại, nhìn đám cỏ dại đã mọc lên thật tươi tốt bên ngoài vườn, ''Em lớn như vậy rồi, không biết rằng có những việc nên làm, có những việc không nên làm sao? Diệp Vũ Trung là ai? Cô ta là người được Tề Thấm Khải bảo vệ, em lại dám cả gan đụng đến cô ta?''

''Nhưng mà...''

''Nhưng cái gì?'' Thôi Tuyết Cảnh xoay người, ánh mắt nghiêm khắc nhìn hắn trừng trừng, châm chọc nói, ''Nhưng mà...em đã ghen tị đến sắp phát điên có phải hay không?''

Thôi Dật không dám lên tiếng trả lời, Thôi Tuyết Cảnh cong môi, "Em có phải đàn ông không? Cứ xem như em thật sự thích Tề Thấm Khải thì cũng nên theo đuổi người ta đường đường chính chính, chứ không phải ngu xuẩn đến mức động đến Diệp Vũ Trung.'' Từ nhỏ Thôi Dật đều nghe theo nàng, yêu cầu của nàng đối với hắn cũng rất nghiêm khắc, phê bình giáo huấn không bao giờ thiếu. Nhưng Thôi Dật lại không có tiền đồ, trên phương diện tình cảm đầu óc thật sự giống như hồ nhão không thể trát lên tường.

''Em xin lỗi.'' Thôi Dật tự biết đuối lý, cũng chỉ có thể nói như vậy.

''Bây giờ Tề Thấm Khải đã tìm tới tận cửa đòi người rồi, người của cô ta cũng đang đi tìm Diệp Vũ Trung xung quanh đây, em nói đi, làm sao để dọn dẹp đây?''

Thôi Dật mãnh liệt ngẩng đầu, hắn thật sự không biết đang xảy ra chuyện gì. Hắn luôn tự cho bản thân làm việc lúc nào cũng gọn gàng sạch sẻ, nhưng hắn không thể ngờ rằng vẫn bị Tề Thấm Khải phát hiện nhanh đến vậy. Quả nhiên Thôi Tuyết Cảnh mới vừa nói xong, liền có mấy tên đàn em vội vàng chạy về phía hai người, ''Thiếu gia, Tề tiểu thư đang ở ngoài cửa đòi người!''

''Cái này...'' Thôi Dật không thể ngờ rằng chuyện lại nghiêm trọng đến mức này, ''Được rồi, chuyện em làm, hậu quả em sẽ tự mình gánh vác! Cho dù cho em lựa chọn một lần nữa, em cũng vẫn sẽ làm như vậy.'' Thôi Dật chưa bao giờ hối hận vì đã bắt cóc Vũ Trung, hắn chỉ hận bản thân không thể cho Vũ Trung nếm mùi khổ sở nhiều hơn trước khi để cô trốn thoát.

''Được, giỏi lắm.'' Thôi Tuyết Cảnh cười lạnh, ''Hay lắm, suốt ngày chỉ u mê không chịu tỉnh ngộ!'' Nét mặt nàng bây giờ há lại có thể sử dụng hai từ âm lãnh để hình dung? Ngoại trừ Thôi Dật, tất cả những người xung quanh đã sớm sợ tới mức hồn tiêu phách lạc. Đã lâu lắm rồi Đại tiểu thư chưa từng bị chọc đến tức giận như bây giờ, tất cả bọn họ đều biết một khi Thôi Tuyết Cảnh nổi giận lên sẽ khủng khiếp tới mức độ nào, tuy nàng ngoài mặt vẫn không có biểu hiện gì đặc biệt nhưng tất cả bọn họ biết, thiếu gia lần này chắc chắn sẽ bị phạt rất nặng.

''Chị, em vẫn không hiểu, chỉ là một Diệp Vũ Trung mà thôi, tại sao chị lại tức giận như vậy? Vừa nãy, chị còn cố ý thả cô ta đi?'' Thôi Dật không cam lòng, hắn cảm thấy muốn hắn chết cũng phải cho hắn chết một cách rõ ràng.

''Không hiểu?'' Thôi Tuyết Cảnh lấy làm lạ hỏi ngược lại, ''Được, vậy mấy ngày này em hãy ở trong phòng cẩn thận suy nghĩ cho đến khi nào em hiểu đi.'' Nàng nói xong lập tức kêu người tới, ''Đưa tiểu Dật về phòng, không có mệnh lệnh của tôi, không cho phép bất kỳ ai thả thiếu gia ra.''

Thôi Dật cũng không dám phản kháng, chỉ dùng đôi mắt đỏ ngầu vô cùng bất mãn nhìn Thôi Tuyết Cảnh trừng trừng. Thôi Tuyết Cảnh giả vờ như không thấy gì, thản nhiên nói, ''Chờ đến khi nào em suy nghĩ minh bạch rồi thì chị thả em ra. Đỡ cho em lại tiếp tục gây chuyện thị phi!''

Nàng hừ lạnh một tiếng, rồi nói với Chương Chính, ''Đi nói với Tề Thấm Khải, chuyện lần này do tôi không dạy dỗ Thôi Dật đàng hoàng, nói tôi gởi lời xin lỗi cô ta và Diệp Vũ Trung, hôm nào nhất định sẽ tự mình đến nhà bồi tội.''

''Tiểu thư người không tự ra mặt nói sao?'' Chương Chính hỏi.

''Còn chưa phải lúc này.'' Thôi Tuyết Cảnh như đang suy tính điều gì, có lẽ nàng không muốn dọa Diệp Vũ Trung sợ.

Trong lúc này, Diệp Vũ Trung đang cắm đầu cắm cổ chạy theo phương hướng Thôi Tuyết Cảnh chỉ, một giây cũng không dám dừng lại, chỉ lo Thôi Dật sẽ đuổi tới nơi. Đến khi thật sự chạy hết nổi cô mới ngồi dựa vào một góc cây nghỉ giải lao. Vũ Trung thở hổn hển, trong một ngày mà cô dường như phải tiêu hao sức lực của cả năm trời. Rốt cuộc cô đã tạo nghiệt gì mà lại chọc phải tên đàn ông cặn bã như Thôi Dật chứ???!!!

''Người phía trước là ai...có phải là... Diệp tiểu thư!'' Một tên thủ hạ của Tề Thấm Khải thoáng thấy một bóng người dưới tàng cây, hao hao giống Diệp Vũ Trung, vội kích động đến nói chuyện cũng lắp bắp.

''Mau qua đó xem đi.''

Vũ Trung đang sức cùng lực kiệt thở hổn hển thì bất thình lình bị một người ở phía sau vỗ vào lưng, suýt chút nữa đã vỗ tan hồn phách cô. Cô cứ tưởng Thôi Dật đã đuổi tới nơi, nếu thật là vậy thì đời cô coi như xong rồi!!!

Lưng cô run bần bật từ từ quay đầu lại.

''Diệp tiểu thư, thật sự là cô!'' Vũ Trung vừa quay đầu lại đã thấy một gương mặt vô cùng hưng phấn hét lên.

''Anh...anh...''

Gã đàn ông trước mặt thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô, ''Rốt cuộc cũng tìm được cô, Tề tổng sắp điên đến nơi rồi!''

''Tề tổng? Các người là người của Tề Thấm Khải?'' Trong vòng một ngày, mà cô gặp qua rất nhiều ''Kinh hỉ'' rồi!

''Đúng vậy! không ngờ rằng có thể tìm thấy cô nhanh như vậy, cô mau đứng dậy đi cùng chúng tôi. Bây giờ Tề tổng đang ở trước cổng Thôi gia giằng co với người của Thôi Dật. Nếu ngài ấy biết cô không có chuyện gì nhất định sẽ rất vui mừng.''

Vũ Trung vẫn còn chút hoài nghi nên cố tình quan sát họ thật kỹ, khi nhận ra bộ quần áo bọn họ đang mặt quả thật là của người làm nhà họ Tề, thì mới yên tâm, âm thầm cảm tạ ông trời vì cuối cùng cô cũng được thoát hiểm an toàn.

Nghĩ đến Tề Thấm Khải thì Vũ Trung đã sắp muốn khóc. Tuy rằng cô chỉ ở nơi này không tới một ngày nhưng cô biết Tề Thấm Khải chắc là sắp sốt ruột đến điên rồi. Tối hôm trước cô rõ ràng đã hẹn đến nhà Tề Thấm Khải nhưng kết quả cô lại ở thư viện đến khuya, cũng quên mất cuộc hẹn với nàng. Nếu cô không xuất hiện như đúng hẹn Tề Thấm Khải chắc chắn sẽ tâm phiền ý loạn, lúc này Vũ Trung mới thật sự cảm thấy có lỗi với Tề Thấm Khải. Không biết nàng có vì cô mà chạy loạn hay không? Có vì cô mà khiến chân nàng trở nên nghiêm trọng hay không? Đến tận bây giờ cô mới nhận ra rằng cô lo lắng cho nàng cỡ nào.

''Chúng ta mau đi thôi.'' Bây giờ rõ ràng việc đi gặp Tề Thấm Khải là quan trọng nhất nhưng đúng lúc này cô lại nhớ tới Thôi Tuyết Cảnh, ''A, đúng rồi, các người có thể phái hai người đi tìm một người giúp tôi được không?''

Tất cả bọn họ đều nhìn nhau, hoá ra Thôi Dật không chỉ bắt một mình Diệp Vũ Trung a?

Tề Thấm Khải cau mày, mây đen giăng kín mặt, khiến cho sắc mặt nàng trở nên đặc biệt tiều tụy. Một lát nữa, nếu Thôi Dật vẫn không chịu ra, hoặc không chịu nói rõ ràng với nàng thì đừng trách nàng động thủ. Tay nàng siết chặt góc áo, âm thầm hạ quyết tâm: Thôi Dật, lần này, mặc kệ kết quả thế nào tôi cũng tuyệt đối không bỏ qua cho anh!

Thư Kiệt cũng nghĩ không ra, tại sao cô gái trước mặt vẫn có thể duy trì vẻ mặt nghiêm túc trước sau như một lâu như vậy đây? Khuôn mặt rõ ràng xinh đẹp trắng trẻo vậy mà lại không chịu cười lấy một cái, cứ luôn tỏ ra hung dữ làm gì không biết? Thực sự là lãng phí một bộ mặt xinh đẹp mà.

''Tôi nói vị tiểu thư này, cô muốn kéo dài thời gian cũng không phải là cách hay, Thôi thiếu gia chẳng lẽ muốn làm con rùa đen rút đầu sao? Tôi là đàn ông mà còn nhịn không được muốn khinh bỉ hắn.'' Thư Kiệt nói.

Chu Vy nghe xong thì trong lòng tràn đầy lửa giận, ''Anh chỉ là một người làm mà cũng dám dùng giọng điệu đó nói chuyện, đúng là miệng chó không thể mọc được ngà voi*! Ai nói thiếu gia của chúng tôi muốn làm con rùa đen rút đầu ? Bây giờ cậu ấy chỉ đang bận việc, nên mới bất đắc dĩ không thể đến gặp Tề tiểu thư ngay, anh thì biết cái gì chứ? Còn nói mình là đàn ông, tôi thật sự chưa từng gặp qua người đàn ông nào vô độ lượng giống như là anh!'' Mỗi câu mỗi chữ của Chu Vy đều tỏ ra thái độ vô cùng xem thương Thư Kiệt.

(*kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế)

Thư Kiệt xin thề rằng anh chưa từng thấy cô gái nào vừa cổ hủ lại vừa ác miệng như cô gái này, ''Cô lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!''

Trầm Ngôn và Mạnh Giai đứng tựa vào xe, cũng không nhịn được bất đắc dĩ lắc đầu, không biết đã là lần thứ mấy hai người này cãi nhau rồi? Không lẽ không tự thấy mất mặt sao a?!

Hai người cãi vã đến mức không thể tách rời ra thì nghe thấy cách đó không xa truyền đến một giọng nói, "Tề tổng! Người... Người...đã tìm được người rồi!!"

Người nọ vừa nói xong thì lập tức trở thành tiêu điểm của cả đám người. Từ xa đã nhìn thấy Vũ Trung gầy yếu mệt mỏi đi theo phía sau hắn, mỗi bước đi của cô tựa hồ vô cùng gian nan.

"Vũ Trung, Vũ Trung..." Cõi lòng lo lắng bồn chồn của Tề Thấm Khải rốt cục cũng có thể buông xuống, nàng không quan tâm gì hối hả chạy về phía Vũ Trung.

"Thấm Khải! Cậu đi chậm một chút!" Trầm Ngôn ngây ngẩn cả người, sau đó mới nhớ tới chân Tề Thấm Khải còn chưa hoàn toàn bình phục, vội vàng nhắc nhở nàng cẩn thận, nhưng vào giờ khắc này người duy nhất Tề Thấm Khải tâm tâm niệm niệm trong lòng chỉ có một mình Diệp Vũ Trung, còn thời gian đâu mà nghe Trầm Ngôn khuyên bảo đây?!

Quả nhiên đúng như tục ngữ có câu: "Bong gân gãy xương phải trăm ngày", Tề Thấm Khải chưa chạy được vài bước đã té xuống đất, Trầm Ngôn vội vã chạy tới dìu nàng dậy, Vũ Trung đã bật khóc ngay khi nhìn thấy Tề Thấm Khải chạy về phía cô. Thấy nàng ngã như vậy lòng cô đau đớn vô cùng, vội vã chạy đến nơi người yêu cô sâu nặng nhất đang chờ cô. Hóa ra trên đời này thật sự có một người sẽ luôn dang rộng đôi tay cho cô một cái ôm ấm áp giữa hiểm cảnh.

"Tề Thấm Khải, chị có sao không?" Diệp Vũ Trung với giọng nói trong trẻo nhất, nước mắt lưng tròng nhìn Tề Thấm Khải.

Tề Thấm Khải đã mệt mỏi đến cực điểm, nhưng vẫn lắc đầu nói, "Để tôi nhìn em một chút." Tay nàng nhẹ nhàng xoa lên gương mặt vẫn còn sưng của Vũ Trung, nhìn thấy vết bầm trên cổ cô thì lòng đau như cắt, mắt đỏ lên, đôi môi run run, "Xin lỗi, đã để cho em chịu khổ rồi..." Thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể giúp nàng nói rõ những đau xót và thương tiếc của nàng lúc này.

Diệp Vũ Trung muốn nói gì nhưng bởi vì đang khóc nức nở nên không nói được thành lời, chỉ có thể không ngừng lắc đầu.

Hai người cứ ngồi dưới đất như vậy, sớm đã quên hết tất cả, giờ phút này trong thế giới của hai người chỉ còn đối phương.

Những người còn lại tại đương trường cũng không còn gì để nói, hai người có cần như vậy hay không? Ở trước mặt nhiều người như vậy diễn phim truyền hình thê lương à?

Thôi Tuyết Cảnh âm thầm đứng trong một góc nhỏ nhìn hai người ôm nhau, gương mặt nàng không để lộ bất kỳ cảm xúc gì, nàng cứ im lặng nhìn hai người một hồi rồi nói, "Lát nữa đừng quên phải nói những gì với Tề Thấm Khải."

Trong lúc vô tình ánh mắt của nàng bắt gặp Mạnh Giai đang thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên xem kịch, lông mày nàng khẽ nhíu lên, tựa hồ đang cố gắng nghĩ lại cái gì. Cô gái này thật quen mặt, nhưng nàng lại không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu. Nàng nghĩ một hồi lại không nhớ ra gì nên lập tức xoay người quay lại phòng.

Thôi Tuyết Cảnh nhìn trời, lập hạ, lại là một lập hạ nữa, không biết đến bao giờ mới chấm dứt? Nếu không có ánh mặt trời xán lạn và sáng rỡ như đầu hạ năm đó, có lẽ cuộc đời nàng sẽ không tối tăm như bây giờ. Đồng đồng, rốt cuộc em đang ở đâu?

Bên này hai người nọ còn chưa chịu kết thúc vở diễn, Mạnh Giai trầm mặc nãy giờ rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa, "Vũ Trung bị thương rồi, chân Tề tổng cũng bị thương, hay là mau chóng đi về đi." Nàng nói xong thì liếc mắt nhìn Trầm Ngôn.

Trầm Ngôn lập tức gật đầu, phụ họa nói, "Đúng vậy, đúng vậy. Mình không mang theo hòm thuốc, thương thế của Vũ Trung nếu không chịu xử lý kịp thời sẽ lưu lại sẹo đó."

Tề Thấm Khải nghe vậy thì lập tức thu hồi cảm xúc bi thương, "Vậy mau đi về."

Thư Kiệt giống như vớ được cái phao cứu sinh, lập tức đứng thẳng lưng nói, "Hừ, cô còn lên giọng được nữa hay thôi?! Bây giờ người cũng tìm được luôn! Đầy đủ chứng cứ rồi!"

Chu Vy không còn lời nào để nói, vừa định phản bác đã nghe có người bước ra nói hộ cô, "Tề tiểu thư, chuyện lần này chúng tôi thật sự xin lỗi. Đại tiểu thư của chúng tôi muốn tôi chuyển lời với cô, là tiểu thư quản giáo không nghiêm, để thiếu gia làm ra chuyện hoang đường như bây giờ, tiểu thư rất xấu hổ cũng rất xin lỗi. Hôm khác tiểu thư chắc chắn sẽ cùng thiếu gia đến Tề gia tạ tội."

Tề Thấm Khải nói: "Được! Vậy nhân tiện đây tôi cũng có lời muốn chuyển tới Thôi Tuyết Cảnh, ngày hôm nay Vũ Trung đã phải chịu đựng oan ức gì, Tề Thấm Khải tôi chắc chắn sẽ không giảng hoà." Sau khi nói ra những lời nói nguy hiểm này, nàng lập tức dẫn Vũ Trung leo lên xe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.