Chương trước
Chương sau
Diệp Vũ Trung dùng ánh mắt long lanh như nước vô tội nhìn Thôi Tuyết Cảnh đang khóc tới mức như cánh hoa bị vùi dập trong mưa gió. "Cô..." Lông mày Diệp Vũ Trung nhăn lại thành một đường thẳng hình chữ 'Xuyên' (川),cố gắng lục tìm ký ức. Người trước mắt cô trông rất quen, "Có phải tôi đã gặp qua cô ở đâu không?"

Cô tiến về phía trước, tỉ mỉ ngắm nhìn Thôi Tuyết Cảnh. Thôi Tuyết Cảnh đời này chưa từng bị người nào nhìn thẳng như vậy, chăm chú đến độ khiến nàng mất tự nhiên, nghiêng mặt trốn tránh tầm mắt soi mói của Vũ Trung .

Mái tóc nàng đen óng suông dài, gương mặt tuy còn trẻ nhưng trên người lại toát ra một loại khí chất thành thục khó có thể che dấu được, hoàn toàn không hợp với khuôn mặt này của nàng. Mâu thuẫn như vậy khiến Vũ Trung lập tức nhớ lại người hôm đó đụng phải cô, cô trừng mắt la lên:"Là cô! ! !"

Thôi Tuyết Cảnh cho là Diệp Vũ Trung đã biết thân phận chân thật của mình, ánh mắt trở nên sắc bén nhìn Vũ Trung. Thế nhưng đối với người hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình (Beta: kiểu giống bị tự kỷ :v) như Diệp Vũ Trung mà nói, tuyệt đối không có gì gọi là kinh khủng cả. Vũ Trung cố chấn tĩnh chính mình : "Trước đó chúng ta từng gặp nhau tại trường đại học, khi đó cô còn giúp tôi nhặt sách."

Diệp Vũ Trung trong lòng tràn đầy chờ mong Thôi Tuyết Cảnh có thể nhớ ra cô. Thôi Tuyết Cảnh vừa nghe liền yên lòng, bộ dạng trở lại ôn hoà như vừa rồi: "Tôi nhớ ra rồi. Diệp Vũ Trung có phải không?"

"Phải."

"Tại sao cô lại ở đây?" Thôi Tuyết Cảnh hỏi.

Bị Thôi Tuyết Cảnh hỏi, Vũ Trung mới giật mình nhớ ra tình cảnh hiện tại của bản thân, cô đang muốn chạy trốn giữ mạng, thế mà lại còn ở đây làm quen chào hỏi cho mất thời gian?!

"Bị một kẻ tên Thôi Dật biến thái bắt vào đây. Một lời khó nói hết! Nhìn dáng vẻ của cô, có phải cũng đã làm gì động chạm Thôi Dật? Bây giờ nhân cơ hội không có ai canh gác, chúng ta nhanh chạy đi." Vũ Trung lúc tiến vào thấy Thôi Tuyết Cảnh trong ngục xuống gối khóc đến thê thảm, đương nhiên sẽ nghĩ cô gái này cũng bị Thôi Dật khi dễ, cũng là người đáng thương như cô. Cô làm sao có thể ngờ rằng, người trước mắt cô chính là Đại BOSS của Thôi gia, so với Thôi Dật còn hung ác hơn gấp trăm lần.

Giờ phút này, tình cảnh cứ như Vũ Trung bị lưu lạc tới chân trời tình cờ gặp được người bạn đồng hành, đương nhiên cũng buông lỏng đề phòng đối với Thôi Tuyết Cảnh.

"Thay vì bị Thôi Dật tra tấn, chẳng thà cùng tôi đánh cuộc một lần chạy đi." Vũ Trung nghĩ Thôi Tuyết Cảnh còn đang do dự, ủng hộ nàng cùng cô trốn ra ngoài.

Thôi Tuyết Cảnh nghe Diệp Vũ Trung nói như vậy, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Thằng nhóc Thôi Dật này thật không có tiền đồ, chỉ vì Tề Thấm Khải mà ngu xuẩn động đến Diệp Vũ Trung. Nó chẳng lẽ không biết, việc này nếu như chẳng may bị Tề Thấm Khải phát hiện, Thôi gia nhất định sẽ bị Tề gia trở mặt, đối với ai đều không có lợi. Chuyện nhỏ không nhịn thì sao có thể làm nên việc lớn!

Thôi Tuyết Cảnh lúc này hoàn toàn không còn bộ dáng thương tâm của lúc trước, nàng lau khô nước mắt, ung dung bình tĩnh nói với Vũ Trung: "Thật sự có thể chạy thoát được sao? Nơi này được canh phòng rất nghiêm mật. Hơn nữa, lối ra hiện tại nhất định có rất nhiều người canh chừng." Thôi Tuyết Cảnh trước đó kêu tất cả mọi người đều đi ra ngoài, chính là kêu bọn họ ở ngoài cửa chờ lệnh, cũng không cho bọn họ giải tán.

Vũ Trung nhăn mi, đúng là, người của Thôi gia cũng sẽ không ngốc đến mức không đề phòng cô chạy trốn đi.

Thôi Tuyết Cảnh hứng thú nhìn Vũ Trung, thì ra Tề Thấm Khải thích loại người ngây ngô như vậy.

"Cái này..." Vũ Trung bắt đầu nóng nảy, "Nói như vậy, chúng ta chỉ có thể ở chỗ này chờ chết sao?" Cô cụp mi, mất mát nói không nên lời.

Thôi Tuyết Cảnh nói: "Xem chừng bọn họ đang canh gác ngoài cửa chính, tôi biết còn có một lối nhỏ có thể đi ra ngoài." Thông đạo dẫn ra ngoài này chỉ dùng trong những trường hợp cần thiết nhất, bình thường không có ai ra vào thông qua con đường này, chỉ tới khi có tình huống nguy cấp thì mới được dùng đến.

"Thật sao? Làm sao cô biết?" Đồng tử Vũ Trung sáng lên, tràn ngập sự hy vọng.

Thôi Tuyết Cảnh gật đầu: "Lúc trước tôi vô tình nghe những người đó nhắc tới, nếu dựa theo trí nhớ của tôi thì có thể tìm được đường thoát." Không biết có phải vẻ mặt tràn ngập hy vọng của Diệp Vũ Trung đã khiến nàng cảm động hay không, thế nhưng trên khuôn mặt lạnh lùng của Thôi Tuyết Cảnh lại bất giác nở nụ cười ngọt ngào.

"Đi theo tôi, còn chần chờ sẽ sớm bị phát hiện." Nàng nói xong thì đã nhanh chân đi ra ngoài trước. Nàng không thể tiếp tục để Diệp Vũ Trung ở lại đây, phải mau chóng thả cô về bên cạnh Tề Thấm Khải. Hơn nữa, thân phận của nàng, càng không thể để Diệp Vũ Trung biết.

Tuy rằng trên người Thôi Tuyết Cảnh có một loại bí ẩn khiến Diệp Vũ Trung cảm thấy kì lạ không thôi, nhưng dưới tình huống như thế này, ngoại trừ lựa chọn tin tưởng nàng, hình như cô cũng không có lựa chọn nào tốt hơn.

Không thể không nói, Thôi Tuyết Cảnh tới thật là đúng lúc, nàng vừa đưa Vũ Trung rời khỏi địa lao, Thôi Dật cũng vừa mới tới, mục đích của hắn đương nhiên là muốn tra tấn Diệp Vũ Trung. Mắt thấy nhiều người như vậy vây quanh ở lối vào, Thôi Dật sinh nghi, cất cao giọng chất vấn: "Mấy người đều ở đây làm cái gì?"

Những người đó vốn dĩ còn đang sôi nổi nghị luận vì sao Đại tiểu thư lại muốn bọn họ đi ra ngoài hết, Chu Vy nghe không vô, vừa định quát bảo ngưng lại, cuối cùng cả cô cùng những người đó đều bị tiếng của Thôi Dật dọa tới nhảy dựng lên.

"Thiếu gia!" Những người đó lập tức thành thật đứng thẳng lưng, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

"Rốt cuộc có chuyện gì?" Thôi Dật bực mình hỏi.

"Tiểu thư đang ở bên trong, là tiểu thư kêu chúng tôi chờ ở ngoài." Chu Vy đi đầu nói.

Thôi Dật vừa nghe liền kinh hãi, gấp giọng hỏi: "Bên trong chỉ còn mình chị ấy thôi sao?"

Chu Vy không rõ vì sao Thôi Dật lại hoảng hốt như vậy, đáp lời: "Dạ."

"Nguy rồi." Thôi Dật trong lòng thầm kêu không ổn, lại hỏi một người khác, "Diệp Vũ Trung cũng ở bên trong?"

Người phụ trách trông giữ Diệp Vũ Trung nói: "Lúc ấy tôi đang đưa cơm cho Diệp Vũ Trung, vừa mới bước vào không lâu, Đại tiểu thư đã ra lệnh cho chúng tôi đều đi ra ngoài. Đưa xong cơm, tôi cùng những người khác đi ra." Người nọ thành thành thật thật trả lời.

"Cho nên, hiện bây giờ bên trong chỉ có mình chị ấy và cô ta, hai người thôi phải không?" Thôi Dật nheo mắt lại, sự tình bắt đầu phiền toái rồi đây.

Tên đàn em kia thấy sắc mặt Thôi Dật không đúng, tim đập như gõ trống, sợ tới mức giọng cũng run rẩy:" Đúng vậy... Đúng vậy."

"Chị ấy đang yên đang lành đi đến địa lao làm cái gì?" Đã nhiều năm qua Thôi Tuyết Cảnh chưa từng bước chân vào nơi này, hôm nay là do tâm huyết dâng trào sao?

Chu Vy mặt mày ưu thương: "Hôm nay là lập hạ..."

Chỉ một câu này, Thôi Dật liền hiểu rõ. Hắn nhớ rõ ngày này mấy năm trước cùng với bộ dạng điên cuồng của Thôi Tuyết Cảnh, bây giờ nghĩ lại còn có vài phần sợ hãi.

Hắn nghĩ, nếu như bị Thôi Tuyết Cảnh biết hắn dám bắt giữ Diệp Vũ Trung, nàng nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn; còn nữa, hắn càng lo lắng chính là vạn nhất Diệp Vũ Trung biết được thân phận thật sự của Thôi Tuyết Cảnh, có lẽ sẽ gây bất lợi với chị của hắn. Trước nay thể chất Thôi Tuyết Cảnh luôn yếu đuối, nếu chẳng may Diệp Vũ Trung giở trò xằng bậy thì tuyệt đối không chịu đựng được.

Nghĩ tới đây, Thôi Dật mới ý thức được tính chất nghiêm trọng trong chuyện này, vội vàng nói: "Mấy người, theo tôi đi vào, những người khác ở lại đây canh chừng. Có tình huống gì dị thường, phải lập tức báo cho tôi biết."

"Sao rồi?" Tề Thấm Khải từ tối hôm qua đến hiện tại đã sắp phát điên. Đang yên đang lành sao lại có người muốn bắt cóc Vũ Trung? Quan hệ giữa nàng và Vũ Trung luôn luôn được giữ bí mật rất tốt, những người xung quanh nàng căn bản không biết Vũ Trung là ai.

"Chúng tôi đã quan sát kỹ camera theo dõi, còn kêu một số người đi điều tra hiện trường xung quanh. Kết quả phát hiện, chuyện lần này tựa hồ có quan hệ với Thôi gia." Thư Kiệt nói.

"Thôi gia?" Trầm Ngôn hỏi.

Tề Thấm Khải lập tức nhớ đến Thôi Dật đã thay đổi thái độ trước mặt nàng ra sao, cộng thêm lần trước hắn nói chuyện không đầu không đuôi, bừng tỉnh đại ngộ: "Nhất định là Thôi Dật! Lần trước sau khi hắn ta nhìn thấy Vũ Trung, thì nói một tràng chẳng ra làm sao cả. Nhất định là hắn! Bởi vì tôi cự tuyệt hắn nên hắn thẹn quá hoá giận, đem mọi tức giận đều trút lên người Vũ Trung. Tên khốn khiếp này!"

Trầm Ngôn thực sự tức giận: "Hắn ta có phải là đàn ông hay không? Chuyện hèn hạ như vậy cũng làm ra được!"

"Được rồi, đừng nói những thứ vô nghĩa này nữa. Hiện tại hẳn là nên nhanh chân, nếu không, thời gian càng dài, đối với Vũ Trung càng bất lợi." Mạnh Giai rất tỉnh táo.

"Cũng đúng, loại người như Thôi Dật khi phát điên lên không biết hắn sẽ còn làm ra chuyện gì nữa. Đáng thương cho Vũ Trung, khẳng định đang rất sợ hãi." Trầm Ngôn thực đau lòng cho Vũ Trung. Tuy rằng hai người quen biết nhau không bao lâu, nhưng tình bạn giữa hai người cũng dần được bồi dưỡng chắc chắn. Cứ nghĩ đến một cô bé ôn nhu yếu ớt như Vũ Trung, bị rơi vào trong tay tên Thôi Dật khốn khiếp kia, Trầm Ngôn lại lo lắng bồn chồn.

Tề Thấm Khải thật sự là hối hận lúc trước không có thu dọn Thôi Dật sạch sẽ, đến nỗi để Vũ Trung của nàng bây giờ phải chịu tội: "Thư Kiệt, anh phái một nhóm người lưu lại tiếp tục điều tra. Những người còn lại theo tôi tới Thôi gia đòi người. Nếu Vũ Trung có xảy ra bất trắc gì, Thôi Dật cũng đừng hòng sống yên ổn trên đời!"

Tề Thấm Khải cắn môi, Vũ Trung, em ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì...

Bên này, Diệp Vũ Trung đi theo Thôi Tuyết Cảnh, nàng không nói lời nào, Vũ Trung cũng không chủ động bắt chuyện với nàng. Nhìn thấy bóng lưng Thôi Tuyết Cảnh nhỏ bé và yếu ớt, Diệp Vũ Trung cảm giác trên người cô gái này có rất nhiều bí ẩn. Loại khí chất trên người Thôi Tuyết Cảnh cũng thật sự rất huyền bí, điều này khiến Vũ Trung nhịn không được muốn tìm hiểu thế giới nội tâm của nàng.

Nhịn đã lâu, Vũ Trung đành chủ động khơi mào đề tài để nói: "Cô đã đắc tội gì với Thôi Dật mà có kết cục giống tôi vậy?" Sau khi hỏi xong, câu trả lời dành cho Vũ Trung chính là sự trầm mặc, giống như vừa rồi chưa từng có ai nói chuyện vậy.

"Sao cô có thể xác định tôi và cô có kết cục giống nhau?" Vũ Trung tưởng rằng Thôi Tuyết Cảnh không muốn để ý đến cô, kết quả Thôi Tuyết Cảnh lại đột nhiên trả lời, thật là đoán không ra ý nghĩ của cô gái này. Thôi Tuyết Cảnh đưa lưng về phía Vũ Trung, nên cô tuyệt đối không thể ngờ rằng, giờ phút này nàng lại đang cười.

"A?" Vũ Trung choáng váng, "Cô đừng nói với tôi cô cùng một phe với Thôi Dật nha!"

Thôi Tuyết Cảnh khẽ lắc đầu, khóe môi cong lên, cô nhóc này thật đáng yêu!

"Cô thật giỏi nói đùa." Trên thực tế, Thôi Tuyết Cảnh không chỉ cùng phe, mà còn là người nhà của Thôi Dật

Vũ Trung thở dài một hơi, nghĩ thầm, may mắn cô ta không phải. Nếu cô ta thật sự cùng một phe với Thôi Dật, kết quả của mình thật sự là khó có thể tưởng tượng.

"Hôm đó tôi đụng phải cô ở đại học, nên chắc tuổi tác của chúng ta cũng xấp xỉ nhau, chẳng lẽ cô cũng là học sinh của trường tôi..."

Khóe mắt Thôi Tuyết Cảnh cong lên, tựa tiếu phi tiếu hỏi: "Cô xác định tuổi tác của chúng ta xấp xỉ nhau?" Thôi Tuyết Cảnh còn lớn hơn Tề Thấm Khải hai tuổi, nên ít nhất cũng phải lớn hơn Diệp Vũ Trung năm sáu tuổi.

Vũ Trung thật sự muốn phát điên với cô gái khó hiểu này, cô ta chẳng lẽ không thể nào nhanh gọn lẹ trả lời vấn đề của mình một lần sao? Cứ không ngừng muốn hỏi ngược lại mình là thế nào? Cô mới vừa muốn phản bác, Thôi Tuyết Cảnh đột nhiên dừng bước, thần sắc nghiêm trọng: "Bọn họ đuổi tới rồi."

Vũ Trung ngây ngẩn cả người, tĩnh tâm mà lắng nghe, quả nhiên từ xa truyền lại tiếng bước chân hỗn loạn rất rõ ràng, những người đó đã sắp đuổi tới đây. Tim của cô lập tức muốn nhảy lên tới cổ họng, cô gắt gao giữ chặt tay Thôi Tuyết Cảnh, kéo nàng chạy về phía trước: "Chạy mau lên!"

Lúc này đến phiên Thôi Tuyết Cảnh sửng sốt, đôi mắt tưởng chừng như băng tuyết của nàng nhìn thẳng về phía Vũ Trung đang chạy phía trước, người này tuy có chút nhát gan nhưng cũng thật thú vị, bàn tay lạnh lẽo của nàng bất giác cảm nhận được bàn tay ẩm ướt mà ấm áp của Vũ Trung. Thật là ——một người đặc biệt.

"Bọn họ ở đằng kia!" Có người nhanh mắt nhìn thấy bóng dáng Diệp Vũ Trung và Thôi Tuyết Cảnh.

Thôi Dật vừa nhìn liền nhận ra, quả thật chị của hắn đang bị Diệp Vũ Trung lôi kéo chạy vào trong màn đêm, hắn lập tức cho rằng chuyện hắn lo lắng rốt cục đã xảy ra. Giỏi lắm, Diệp Vũ Trung, cô dám dùng chị tôi làm con tin! Kỳ thật Thôi Dật nghĩ như vậy cũng không có gì là sai, bằng không tại sao Thôi Tuyết Cảnh nhìn thấy hắn, lại vẫn muốn chạy trốn? Nhất định là Diệp Vũ Trung uy hiếp nàng.

"Đuổi theo, cẩn thận một chút. Chị tao đang nằm trong tay cô ta."

"Bị phát hiện rồi! !" Diệp Vũ Trung bây giờ đã vô cùng hoang mang.

Nhưng Thôi Tuyết Cảnh lại rất trấn tĩnh, hời hợt nói: "Hướng bên này."Thôi Tuyết Cảnh dẫn Vũ Trung rẽ vào một con đường nhỏ, "Yên tâm, không có việc gì." Thôi Tuyết Cảnh dành cho Vũ Trung một nụ cười, "Xem ra, bọn họ là ngứa da, thật sự là một lũ cẩu không biết nghe lời!" Kêu bọn họ canh chừng bên ngoài, bây giờ lại dám chống lại mệnh lệnh của nàng. Còn có Thôi Dật, dám tự tiện làm chủ, việc như vậy cũng dám làm ra, còn dám động đến người của Tề Thấm Khải. Khi trở về nàng phải trừng trị hắn cho tốt, bằng không sẽ có một ngày nào đó, ngay cả đầu của nàng cũng dám leo lên luôn.

Vũ Trung cảm thấy được nữ nhân này mặc dù có điểm kỳ quái, nhưng là vẫn rất có khuôn phép, đi theo nàng có lẽ sẽ không có việc gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.