Bởi vì hai tay Diệp Vũ Trung bị trói vào đầu giường, cũng khó có thể cởi quần áo trên người cô ra cho nên Tề Thấm Khải, lúc này đã sốt ruột không thể tả, trực tiếp thô bạo xé rách lớp quần áo mỏng manh trên người Vũ Trung. Vũ Trung có muốn trốn cũng trốn không xong, thân thể gầy yếu phải chịu đựng sức nặng cơ thể của Tề Thấm Khải, hơn nữa còn phải chịu đựng động tác của người trên thân làm cho ngực cô khó chịu. Loại cảm giác này giống như là một người không biết bơi bị người ta ném xuống một con sông rất sâu, lồng ngực bí bách, hô hấp lại không thông.
''Ưm....Đừng, đừng...'' Nụ hôn của Tề Thấm Khải mãnh liệt như sóng biển, từng đợt nối tiếp nhau cuốn cơ thể Vũ Trung đi mất, Diệp Vũ Trung không thể tìm thấy thứ gì làm chỗ dựa đành tuyệt vọng để cho "nước chảy bèo trôi"
Cơ thể trắng noãn non nớt của cô không còn được quần áo che chở, tất cả đều phơi bày trước mắt Tề Thấm Khải, đốt cháy dục vọng bị giam giữ đã lâu của Tề Thấm Khải, lưỡi nàng quét qua chiếc cổ trắng noãn của Vũ Trung, đặt một nụ hôn lên đó cùng một một ấn ký của riêng nàng, hệt như một đóa hoa hồng kiều diễm nở rộ trên thân thể Vũ Trung, hơi thở như lửa nóng, dục vọng như bị thiêu đốt, phả đến bên tai Vũ Trung, nơi mẫn cảm của cô bị hơi ấm của Tề Thấm Khải chiếm giữ, mũi lại ngửi thấy mùi hương thoang thoảng toát ra từ mái tóc dài của nàng, toàn thân cô như bị bao vây bởi nàng khiến cô càng lúc càng khó chịu hơn, một loại cảm giác tiến cũng không được mà lui lại cũng không xong, bởi vì vậy mà toàn thân cô trở nên vô lực mềm nhũn, nằm ngọn trong lòng Tề Thấm Khải để nàng mặc sức giày vò cô.
Sau một hồi khi cổ Vũ Trung đã không còn đủ chỗ lưu thêm bất kỳ ấn ký nào nữa thì Tề Thấm Khải mới chịu buông tha, ngẩng đầu nhìn Vũ Trung, đôi mắt xinh đẹp động lòng người dán chặt vào đôi mắt trống rỗng vô hồn của Vũ Trung, môi nàng hữu ý vô ý khéo léo lướt qua mũi Vũ Trung, nhưng cho dù nàng dùng cách gì đi chăng nữa, Vũ Trung cũng không hề mảy may để ý đến sự câu dẫn và khiêu khích của nàng chút nào.
''Vũ Trung, em đừng thích Doãn Diệc nữa có được không? Cô ta không đáng để em yêu, hãy yêu tôi có được không? Vũ Trung?'' Tề Thấm Khải chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người, cơ thể trơn nhẵn mềm mại của Vũ Trung dưới thân nàng khiến nàng nhịn không được muốn cùng Vũ Trung tiếp xúc cơ thể. Giọng điệu của nàng chẳng còn chút khí thế nào nữa, thay vào đó là tràn ngập bi thương và cầu xin.
Ánh mắt Vũ Trung nhìn thẳng về phía nàng, lơ đãng nhưng lại như xuyên thấu qua cơ thể nàng, như thể nàng chẳng hề tồn tại trong mắt cô, ánh mắt cô chỉ tồn tại một khoảng xa xôi mờ ảo, khóe môi cô cứng đờ, như ẩn như hiện một nụ cười tràn ngập chế giễu, Tề Thấm Khải đối với cô như vậy lại muốn cô yêu nàng? Nàng ở đây cầu xin tình yêu của cô, thật là buồn cười.
Tề Thấm Khải đợi mãi cũng không thấy Vũ Trung lên tiếng trả lời, mà chỉ nở một nụ cười hết sức tàn nhẫn với nàng, nàng hiểu cô có ý gì. Nàng không cam lòng, cho dù trước đây Doãn Diệc đã từng tổn thương nàng, nàng cũng có thể không so đo tính toán, nàng chỉ dặn lòng không bao giờ được để ý đến Doãn Diệc nữa, coi như bản thân nàng có mắt mà như mù, yêu nhầm một người không đáng yêu. Nhưng nàng không thể tha thứ khi Doãn Diệc muốn cướp đi thứ nàng đã cố gắng thật lâu mới tìm thấy được, nàng không cam tâm khi thấy bản thân chẳng bằng Doãn Diệc trong mắt Vũ Trung. Nàng thật sự không đáng là gì trong lòng Vũ Trung sao?
''Không sao, ngay cả như vậy thì em vẫn thuộc về tôi.'' Khí thế mạnh mẽ của Tề Thấm Khải đều được di truyền từ cha nàng, nhưng sau khi ông cưới được người vợ ôn nhu như An Vân thì ham muốn chiếm giữ đáng sợ của ông đã sớm thu liễm vài phần. Nàng cúi xuống hôn lên bờ môi mê người của Vũ Trung để che lấp đi nụ cười lạnh lùng của Vũ Trung khiến nàng thương tâm.
Hai người thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau, một người quá cường điệu tình yêu của mình dành cho người nọ, một người cố tình muốn trốn tránh phần tình cảm giấu sâu trong lòng, mỗi người một suy nghĩ nên mới từng bước từng bước một bước đến cục diện ngày hôm nay.
Tề Thấm Khải càng hôn càng sâu, tận cho đến khi môi Vũ Trung bị nàng mút đến đỏ hồng và sưng tấy. Vũ Trung cái gì cũng không làm, chỉ im lặng đón nhận nụ hôn của nàng. Tề Thấm Khải không thích bộ dạng lạnh lùng như băng này của cô, nàng muốn cô đáp lại tình yêu của nàng.
Tay nàng không ngừng mơn trớn da thịt của Vũ Trung, cố gắng khơi mào dục vọng của cô, nhưng người dưới thân nàng thật sự rất keo kiệt, một chút phản ứng cũng không có. Tề Thấm Khải rơi vào đường cùng đành phải cởi quần Vũ Trung ra, bàn tay linh hoạt như con rắn nước từ ngực lướt xuống bụng cô, bơi dần xuống dưới bụng. Toàn thân Vũ Trung từ trên xuống dưới chỉ còn độc nhất một cái quần lót, nàng tách hai chân cô ra, ngón tay không ngừng vuốt ve trêu chọc nơi nhạy cảm của Vũ Trung xuyên qua lớp vải mỏng manh, tay còn lại không chịu buông tha cặp ngực tròn trịa mềm mại của Vũ Trung, nhẹ nhàng vừa nắn vừa xoa, vừa vò vừa miết. Hai nơi trên cơ thể nhạy cảm nhất, yếu ớt nhất, mềm mại nhất lại bị người tra tấn như vậy, cho dù Vũ Trung có sức chịu đựng lớn cỡ nào cũng không tự chủ được phát ra những tiếng ngâm của khoái hoạt làm say đắm lòng người.
Khóe môi Tề Thấm Khải nở một nụ cười tà ác, ánh mắt đầy dục vọng của nàng được che dưới mái tóc dài quyến rũ đang tán loạn. Diệp Vũ Trung biết tuy ánh mắt nàng được giấu dưới mái tóc, nhưng vẫn chăm chú quan sát cô, bởi nàng không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt cô.
Vũ Trung vừa phát lên một tiếng ngâm đầy kích dục thì lập tức bị Tề Thấm Khải hôn lên môi, chiếc lưỡi trơn nóng lan tỏa mùi hoa tử đinh hương chủ động trêu ghẹo lưỡi của Vũ Trung. Vũ Trung không tài nào chịu nổi nụ hôn mãnh liệt đó của nàng, theo bản năng muốn né tránh nhưng Tề Thấm Khải đời nào lại chịu buông tha cô, tiếp tục trêu ghẹo cô, không chừa cho cô bất kỳ đường lui nào.
''Ưm....'' Vũ Trung sắp không thể hô hấp nổi, dùng giọng mũi kháng nghị. Lúc này Tề Thấm Khải mới chịu buông tha mà lòng đầy lưu luyến, nàng rời khỏi môi cô nhưng tay vẫn chưa chịu dừng lại, thấy Vũ Trung không ngừng thở dốc, hỏi, ''Chỗ này, ngoại trừ tôi ra, chưa từng có ai chạm qua phải không?''
Những rung động khác thường ở dưới thân khiến Vũ Trung càng sợ hãi hơn, cô lắc đầu không ngừng: "Dừng... dừng tay! Đừng chạm vào tôi". Sự chống cự yếu ớt như thế lại càng khiến Tề Thấm Khải muốn điên cuồng chiếm đoạt cô hơn nữa. Môi nàng trượt dần xuống dưới, ngậm lấy điểm hồng nhạt trước ngực Vũ Trung, cảm giác ướt át mà nóng bỏng ập đến trước ngực kích thích đại não Vũ Trung, đồng thời chỗ ấy lại hơi đau đau, cảm xúc xa lạ này khiến Vũ Trung không biết phải làm thế nào. Thấm Khải chợt ngồi thẳng dậy, dừng động tác.
Diệp Vũ Trung cảm thấy thân xác cô như đang trôi về một nơi xa xăm, chẳng còn là của cô nữa thì đột nhiên Tề Thấm Khải dừng lại, ánh mắt cô thoáng hiện ra chút kinh ngạc nhìn vào Tề Thấm Khải. Đầu ngón tay Tề Thấm Khải khẽ dùng lực, chiếc quần lót mỏng manh dễ dàng tuột khỏi hai chân Vũ Trung. Nàng vung tay ném nó lên chiếc ghế sa lon cách đó không xa. Hiện giờ trên người Vũ Trung thật sự không còn gì che chắn, khiến cô bất chợt cảm thấy có chút lạnh, nhưng lại không bì nổi nụ cười lạnh lẽo trên gương mặt Tề Thấm Khải. Vũ Trung tựa hồ đoán ra nàng muốn làm gì tiếp theo.
''Đừng.'' Môi Vũ Trung run rẩy, lắc đầu theo bản năng. Cơ thể không chút che đậy khiến cô bất an và ngượng ngùng. Tề Thấm Khải bắt đầu trượt xuống, thân thể của nàng cũng không chút che đậy tiếp xúc với cơ thể Vũ Trung, sự đụng chạm da thịt này tạo cho nàng một cảm giác vô cùng thỏa mãn. Nhiệt độ cơ thể của Tề Thấm Khải truyền đến thân thể của Vũ Trung, khiến cô bắt đầu run rẩy vì hoảng sợ, trong sự sợ hãi này tựa hồ còn ẩn chứa một cảm giác hưng phấn.
''Vũ Trung, ở trong mộng có phải em đã từng thân mật với tôi như thế này?''
Lời nói tà ác như vậy khiến Vũ Trung cứng họng, khi hồi tỉnh lại cô mới bắt đầu kịch liệt giãy dụa nói như hét, ''Tề Thấm Khải, cô buông tha cho tôi đi, tôi có gì tốt? Không đáng để cô làm vậy!''
Cô không những không đồng tình mà còn dám nói với Tề Thấm Khải như vậy, điều này chỉ khiến nàng càng thêm tức giận, ''Xem ra, em thật sự không hiểu được tình cảnh hiện tại của mình. Vũ Trung, tôi đã nói rồi, chúng ta phải ở bên nhau, em cũng đã đồng ý với tôi, bây giờ em không thể đổi ý được.''
Trong lúc nói thì môi nàng đã trượt xuống bụng cô, hơi thở ấm áp quanh quẩn ở vùng đùi của Vũ Trung, ngay lập tức làm cho cô bứt rứt. Còn chưa kịp bảo nàng dừng lại thì Vũ Trung đã cảm thấy có dị vật nóng bỏng mà trơn ướt xâm nhập vào cơ thể mình. Vũ Trung bắt đầu kháng cự kịch liệt, cho dù hai tay bị cứa chảy máu cũng không ngừng lại, hai chân giãy dụa, cố gắng thoát khỏi ác ma Tề Thấm Khải. Tề Thấm Khải không ngừng lại, dùng tay kẹp chặt chân cô. Chiếc lưỡi linh hoạt từ từ tiến vào cơ thể Vũ Trung, nỗ lực làm cho cô ướt nhưng hết thảy đều phí công.
Rơi vào bước đường cùng, nàng đành dừng mọi động tác, tìm chai gel bôi trơn trong túi áo khoác đang nằm trên mặt đất của mình. Nàng thật lòng không nghĩ tới sẽ phải dùng chai gel này của Trầm Ngôn, nàng cũng không muốn chạm tay vào những thứ này, nhưng hôm nay là trường hợp ngoại lệ, nàng nhìn thấy Vũ Trung không ngừng chống cự, tim như bị vật gì thắt chặt lại, vì sao cô lại dùng ánh mắt căm hận như vậy nhìn nàng?
Nàng mở nắp chai gel ra, bôi một ít vào tay. Nàng không dám dùng nhiều vì nàng không biết thứ này có hại cho cơ thể hay không.
''Đây là cái gì?'' Vũ Trung sững sờ nhìn nàng, trực giác nói cho cô biết đây chẳng phải thứ gì tốt lành.
Tề Thấm Khải nở một nụ cười: "Vũ Trung, như vậy thì em sẽ không bị đau". Tiếp theo đó, nàng đặt một nụ hôn lạnh lẽo lên trán Vũ Trung rồi tách hai chân cô ra, đưa tay thoa chất bôi trơn lên cánh hoa màu hồng phấn đầy đặn của cô. Trong lòng nàng cũng lo lắng không yên, nàng xin thề sẽ không dùng thứ này lần nào nữa, lần này chỉ là vì nàng sợ không đủ trơn ướt mà lại là lần đầu thì Vũ Trung khó tránh được đau đớn.
Chuyện này chứng minh một điều rằng, Tề Thấm Khải thật sự rất ích kỷ. Nếu nàng không nỡ khiến Vũ Trung đau, vì sao lại không dừng tay? Nói cho cùng nàng chẳng qua chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà dùng trăm ngàn lý do để biện hộ cho bản thân mà thôi.
Những cảm tình, những rung động của tình yêu mà Vũ Trung dành cho Tề Thấm Khải trong những ngày qua đã từ từ chôn vùi trong tay Tề Thấm Khải, nếu nàng còn tiếp tục, cô sẽ hận nàng, chắc chắn sẽ hận nàng. Nhưng nàng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều đã bị sự trêu ghẹo của Tề Thấm Khải khuấy động, một cảm giác khô nóng chậm rãi dâng lên từ bụng cô, dần dần lan truyền đến khắp nơi trên cơ thể. Cảm giác này như rút đi toàn bộ khí lực của cô, buộc cô ngã xuống chiếc giường mềm mại, nhưng Tề Thấm Khải không ngừng lại, động tác của nàng khiến thân thể cô mỗi lúc một khô nóng hơn.
Tề Thấm Khải cúi xuống hôn lên môi cô, bàn tay còn lại ôn nhu vén những sợi tóc tán loạn dính trên mặt cô, ''Vũ Trung, em là của tôi...'' Nàng hôn Vũ Trung sâu hơn, phát giác ánh mắt Vũ Trung đang dần tan rã, sắc mặt cũng bắt đầu nhuộm hồng. Ngón tay nàng gập lại thành hình gấp khúc, tiến sâu hơn vào cơ thể Vũ Trung, phát hiện sâu bên trong đóa hoa đang nở rộ đã hơi hơi thấm ướt. Tề Thấm Khải thấy chất dịch trong suốt kia chảy ra, nàng nói với Vũ Trung, "Có phải em đang rất muốn tôi hay không?''
Vũ Trung làm gì còn tâm tư đi trả lời nàng, thân thể cô đã bị một cỗ dục vọng thôi thúc, căn bản không thể dừng lại nữa. Cô theo bản năng gập người lại, dùng chân ôm lấy eo Tề Thấm Khải. Tề Thấm Khải chỉ cảm thấy động tác ôm eo này, càng khiến ngón tay nàng tiến sâu hơn vào nhụy hoa trơn ướt của Vũ Trung, không ngừng vặn vẹo cơ thể nóng rực của mình.
Điều này khiến Tề Thấm Khải vô cùng vui sướng, đối với một người đã cấm dục lâu như nàng thì chỉ muốn chiếm hữu trọn vẹn người dưới thân một cách triệt để nhất. Nàng nhanh tay cởi trói cho Vũ Trung, những vết hằn đỏ trên cổ tay cô đập vào mắt nàng, làm tim nàng đau đớn một hồi, nàng đã hơi quá đáng một chút. Hiện giờ Vũ Trung thật sự rất mâu thuẫn, cô rõ ràng không muốn thân mật với Tề Thấm Khải như vậy, nhưng cơ thể cô lại chẳng còn tự chủ được nữa, muốn Tề Thấm Khải tiến sâu vào cơ thể cô hơn, chỉ có như vậy mới có thể khiến cảm giác khô nóng đang dâng trào dần tiêu tan, để cô thoải mái hơn một chút.
Tề Thấm Khải phủ phục lên người cô, quấn lấy hai chân cô, để tay Vũ Trung ôm lấy lưng nàng trong vô thức, ''Khó chịu quá...'' thân thể cô ngây ngô trước những rung động đầu đời, như rơi vào hư không, cô không biết phải làm sao lúc này.
Tiếng kêu như con mèo nhỏ của cô khiến hỏa dục đang thiêu đốt tâm can Tề Thấm Khải bừng cháy rực rỡ hơn. Tay nàng khẽ vuốt nhẹ lên trên nhụy hoa, khi nhanh khi chậm, khiến Vũ Trung cơ hồ không chịu đựng nổi nữa, môi bắt đầu mấp máy phát ra những tiếng ngâm của khoát hoạt, tay cô không ngừng cào lên tấm lưng bóng loáng trắng noãn của Tề Thấm Khải, hằn lên lưng nàng từng đường, nhưng nàng không hề thấy đau, chỉ cần là Vũ Trung thì nàng cam tâm tình nguyện chịu đựng.
Ngón tay thon dài của nàng không ngừng chuyển động ở giữa hai đùi Vũ Trung, cảm nhận được người dưới thân không ngừng vặn vẹo cơ thể, mắt nàng dần đỏ lên, ngón giữa chậm rãi đẩy sâu vào cơ thể Vũ Trung chừng một lóng tay, sâu bên trong nhụy hoa cũng đang co thắt không ngừng, ngậm chặt lấy ngón tay nàng, ''Vũ Trung, em thả lỏng một chút, tôi sẽ giúp em không còn khó chịu nữa.'' Nàng dụ Vũ Trung nới lỏng để ngón tay nàng dễ dàng hoạt động hơn.
Diệp Vũ Trung giống như con mèo nhỏ, không ngừng vặn vẹo cơ thể, ''Khó chịu quá...'' Cơ thể của nàng trở nên khô nóng một cách dị thường, những rung động dưới thân khiến cô chẳng còn có thể bình tĩnh nổi nữa. Tề Thấm Khải vừa đẩy toàn bộ ngón giữa vào cơ thể cô thì đã đâm xuyên qua tấm màng chắn mỏng manh. Nàng cảm thấy toàn bộ cơ thể Vũ Trung càng bấu chặt vào người nàng hơn, không dám dừng lại động tác ngón tay càng nhanh hơn nữa, lúc này trán Vũ Trung đã thấm đẫm mồ hôi, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
''Rất đau có phải hay không?'' Tề Thấm Khải đau lòng hôn lên mặt Diệp Vũ Trung, cố gắng giúp cô dễ chịu hơn một chút.
Có lẽ đau đớn đã khiến Vũ Trung bừng tỉnh thoát khỏi dục vọng, cô mở mắt nhìn Tề Thấm Khải đang nhìn cô say đắm trong ý loạn tình mê, rồi chậm rãi nhắm mắt lại, một giọt lệ bất giác chảy xuống từ khóe mi. Tề Thấm Khải cũng nhìn thấy được, nàng cũng muốn khóc, nàng muốn giãi bày nỗi bi ai trong lòng, nàng không ngờ bản thân đã thật sự dùng phương thức này để chiếm đoạt Vũ Trung.
Nhưng nàng như một mũi tên đã rời khỏi cánh cung, chẳng còn có thể quay đầu lại nữa, bất luận thế nào đi chăng nữa thì Vũ Trung đã là người của nàng, cả đời này nàng chỉ muốn một mình Vũ Trung.
Vũ Trung cảm thấy cơ thể không còn khô nóng khó chịu như lúc đầu nữa, ngón tay Tề Thấm Khải mỗi lúc một trơn ướt hơn, bắt đầu chậm rãi giảm dần động tác, ánh mắt si mê khóa chặt lấy Vũ Trung. Động tác của nàng không tính là ôn nhu, nhưng cũng không phải thô bạo, Vũ Trung dần làm quen và hòa nhập hơn với nàng, rất nhanh một cảm giác xa lạ thổi đến, quét qua toàn bộ cơ thể cô, Diệp Vũ Trung căn bản không có biện pháp ngăn cản dòng nước ấm như sóng biển cuồn cuộn thoát ra khỏi người cô, cô cũng chẳng thể nào kiềm chế nổi những tiếng ngâm của khoát hoạt, hòa cùng hơi thở nặng nề quanh quẩn trong phòng của Tề Thấm Khải.
Đêm hôm đó, Diệp Vũ Trung cũng không biết cô đã cùng Tề Thấm Khải làm qua bao nhiêu lần, điều duy nhất tồn tại trong trí nhớ mơ hồ của cô chính là cô chẳng thế thoát khỏi sự trói buộc của Tề Thấm Khải, cơ thể cô chẳng còn là của cô nữa, nó bắt đầu không nghe lời mà hùa theo Tề Thấm Khải, và một cảm giác khoát hoạt cứ dâng trào trong cơ thể khiến cô cơ hồ muốn chết đi.
Sau khi đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực, cuối cùng Diệp Vũ Trung nằm trong lòng Tề Thấm Khải ngủ thật say. Mái tóc dài của Tề Thấm Khải tán loạn, bị mồ hôi dính chặt với nhau, nàng ôm chặt lấy người trong lòng, ánh mắt tràn ngập vẻ ôn nhu, nhẹ nhàng hôn lên đôi mày thanh tú của Vũ Trung, rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Có lẽ làm như vậy chính là sai lầm, nhưng nàng không hề hối hận bởi vì nàng là Tề Thấm Khải.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]