Đây là giai đoạn nhiều bài tập nhất trong học kỳ của Diệp Vũ Trung nên cô luôn túc trực trong thư viện để học bù, ngày nào cũng đến khuya mới trở về ký túc xá.
Hôm nay, cũng không ngoại lệ.
''Vũ Trung.'' Doãn Diệc vốn dĩ đến ký túc xá tìm Vũ Trung, nhưng những bạn cùng phòng đều nói cô đã đi vắng, phỏng chừng đang ở thư viện chiến đấu hăng hái. Doãn Diệc nghe vậy liền tìm tới thư viện, không ngờ lại trùng hợp bắt gặp Vũ Trung đang trên đường quay về ký túc xá.
Diệp Vũ Trung ngẩng đầu, nhận ra người trước mặt là Doãn Diệc.
''Chị Doãn Diệc.'' Mỗi khi Diệp Vũ Trung gặp nàng đều cảm thấy vui vẻ, bởi trên người Doãn Diệc không có loại khí thế bức người như của Tề Thấm Khải, ngược lại luôn cho cô cảm giác thoải mái và hòa nhã. Cô thật sự không hiểu, một người ôn nhu như Doãn Diệc sao lại chịu đựng nổi Tề Thấm Khải? Vì sao hai người lại chia tay?
''Chị tới ký túc xá tìm em, nhưng em đã đi vắng.'' Thật ra Doãn Diệc đã mất cảm tình với Vũ Trung từ lâu, nguyên nhân rất đơn giản...bởi vì Tề Thấm Khải.
Vũ Trung trăm triệu lần không ngờ được rằng Doãn Diệc lại chủ động đến tìm cô. Cô hiểu rất rõ, từ sau chuyện hôm đó ở khu vườn nhỏ, Doãn Diệc ít nhiều gì cũng sẽ có chút khúc mắc đối với cô, cả hai gặp mặt chắc hẳn sẽ có chút xấu hổ, cho nên cô vẫn luôn tránh mặt nàng.
''Chị tìm em có chuyện gì sao?''
Doãn Diệc cùng cô sóng vai nói, ''Chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cang-choi-cang-lon/1423383/chuong-29-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.