Những ngày tiếp theo, Diệp Vũ Trung xem như cũng được yên tĩnh, bởi vì hôm đó sau khi Tề Thấm Khải đuổi cô về trường cũng không tiếp tục đến tìm cô nữa. Cô cũng chuyên tâm nhanh chóng chuẩn bị đề tài biện luận cho cuộc thi tiếng Đức sắp diễn ra.
Diệp Vũ Trung của lúc trước chẳng bao giờ để tâm đến những cuộc thi như thế này, Ngưu Gia Di và những người khác không biết đã nói với cô bao nhiêu lần rằng cô không có khát vọng, không có lý tưởng, ngay cả một chút tính cạnh tranh cũng hoàn toàn không có. Sau này khi học xong cô làm sao hòa nhập vào cuộc sống xô bồ bên ngoài xã hội được? Nói không chừng sẽ bị người ta khi dễ tới chết? Những lời này đối với cô cũng chẳng có nghĩa lý gì bởi một khi cô đã không thích thì sẽ không làm, nhưng vậy cũng không có nghĩa là cô không có lý tưởng, không có lòng cầu tiến, ấy vậy mà những điều gần đây Vương Hiểu Dĩnh nói mới thật sự khiến cô để tâm, Hiểu Dĩnh nói cô chẳng cần lo lắng rằng cho dù cô có nghèo rớt mùng tơi cũng sẽ không bị người khác khinh khi bắt nạt, bởi vì đã có một Tề tổng tài* mạo song toàn nuôi cô, bảo vệ cô, còn ai dám nhổ lông trên đầu lão hổ chứ? Theo lời Hiểu Dĩnh cô chỉ việc ngoan ngoãn làm 'tiểu thụ' trong lòng Tề tiểu thư là được. (*Tài ở đây là tiền tài nhe mọi người)
Ai sau khi nghe xong lời Vương Hiểu Dĩnh nói cũng bật cười.
Lúc đó Diệp Vũ Trung chỉ có thể gục xuống bàn lặng lẽ nhìn vào cây hoa tiên nhân cầu cách đó không xa, bất lực chẳng thể phán kháng những lời nói của mọi người xung quanh, chỉ có thể im lặng lườm những kẻ đang hả hê kia rồi thôi. Hôm Tề Thấm Khải chở cô về đã vô tình bắt gặp Vương Hiểu Dĩnh đang tới ký túc xá tìm cô, sau khi cô nàng nhìn thấy Tề Thấm Khải thì không ngừng xuýt xoa bởi Tề Thấm Khải vừa xinh đẹp lại vừa có tiền, cũng đồng thời ghen tị việc Vũ Trung được nhờ vào tai nạn xe mà câu được một ngự tỷ như vậy, nếu cô nàng sớm biết như vậy thì hôm lễ tình nhân đã tự thân đi "Trêu chọc'' Tề Thấm Khải rồi.
Haizzz, có những người một khi đã bỏ lỡ cơ hội thì cho dù có nuối tiếc cũng đã muộn màng, Vương Hiểu Dĩnh cũng chỉ đành than thở cam chịu số phận bất hạnh của bản thân, nhưng sau đó cô nàng vẫn luôn ghim chuyện này trong lòng, đinh ninh rằng con đường sau này Vũ Trung đi chắc hẳn cũng sẽ rất thuận lợi, vì tiền đồ của bản thân, cô bất chấp tất cả cũng nhất quyết ôm đùi Vũ Trung ăn theo cho bằng được.
Sau khi Diệp Vũ Trung tuyên bố sẽ tham gia giải đấu lần này đã khiến không ít người ngạc nhiên, hóa ra ở bên cạnh ngự tỷ lâu sẽ có thể lây nhiễm khí độ của nàng a~.
Tuy rằng Vũ Trung lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối không tranh giành với ai, nhưng trong cuộc thi lần này lại vô cùng nghiêm túc, đấu vòng loại, đấu bán kết, vòng bán kết, đều vượt qua êm đẹp đưa cô thẳng vào vòng chung kết, điều này khiến Ngưu Gia Di, Trương Huyên và những người khác đều nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa. (Editor: ghê chưa, không trổ tài thì thôi chứ ra chiêu là vô chung kết ngay =)) mọi người đừng có khinh thường Chế Vũ nữa nha)
Hôm đấu trận chung kết, Vũ Trung khoác trên mình bộ âu phục quần dài đi kèm với áo sơ mi trắng vô cùng trang trọng, mái tóc dài được cột cao lên tạo thành hình đuôi ngựa, thoạt nhìn rất tài giỏi và chín chắn.
Cuộc thi cũng sắp bắt đầu, mọi người đã lục đục vào khán đài. Vũ Trung đảo mắt nhìn sơ phần tư liệu đã chuẩn bị trên tay lần cuối cùng, trong lúc cô lơ đãng nhìn xuống khán đàn chật kín người thì nhìn thấy Doãn Diệc đang ngồi ở vị trí ban giám khảo! Bàn tay cô đang cầm tài liệu bất chợt run lên bần bật, hơi thở gấp gáp, tim chưa bao giờ đập nhanh như lúc này.
''Vũ Trung.'' Vương Hiểu Dĩnh nhân lúc giải đấu còn chưa bắt đầu đã lén lút trốn vào hậu đài tính dặn dò an ủi Vũ Trung vài câu để cô lấy tin thần thi đấu, cô nàng nào biết vừa vào đã thấy Vũ Trung đang ngây ngốc nhìn xuống khán đài. Hiểu Dĩnh nhìn theo ánh mắt cô cũng đồng thời bắt gặp Doãn Diệc đang cười nói vui vẻ cùng vị giám khảo bên cạnh. "Trời~ mình đang tính hỏi cậu ở đây đứng ngay ra làm gì? Hóa ra là đang nhìn Doãn Diệc ha!"
"Liên quan tới cậu sao?" Diệp Vũ Trung thu tầm mắt lại, đi vào lại trong hậu trường.
Vương Hiểu Dĩnh đuổi theo cô, thân thiết khoác tay lên vai cô, "Nói thật thì mình ủng hộ cậu và Tề Thấm Khải hơn. Người ta rất tốt a~, không những không trách cậu về chuyện trước kia mà còn vô cùng sủng ái cậu. Doãn Diệc học tỷ tuy cũng tốt, nhưng mà mình nhìn ra được, cậu chỉ là tương tư đơn phương thôi.'' Cô nàng thật muốn thẳng thắn kêu Vũ Trung hãy nhanh chóng leo vào trong chén của Tề tổng để nàng ăn sạch thì hơn, nhưng vì nghĩ đến Vũ Trung sắp phải thi đấu cần phải tâm bình khí hòa nên phải nín nhịn nuốt những lời muốn nói vào bụng.
Tề Thấm Khải ngồi ở một góc khán đài lẳng lặng nhìn Diệp Vũ Trung trên sân khấu đang ngồi cúi đầu xem tư liệu. Mỗi một trận đấu của Vũ Trung nàng đều không có mặt nhưng vẫn kêu người thu lại để xem. Tất cả đối thoại trong các trận đấu đều là tiếng Đức, mặc dù nàng không biết nhiều về tiếng Đức cho lắm nhưng điều này vẫn không khiến nàng chán mà còn xem rất nhiệt tình, bởi vì thứ nàng muốn xem chẳng phải trận đấu mà là Diệp Vũ Trung.
Quả thật Diệp Vũ Trung đã không khiến nàng thất vọng, bình thường thì luôn tỏ ra yếu đuối vậy mà lúc biện luận trên sân khấu lại trong nhu có cương, ngoài mặt thì vô cùng ôn hòa nhưng lời nào cũng đánh trúng điểm yếu của đối thủ. Nàng hy vọng Vũ Trung có thể thật sự lấy giải quán quân về.
Vốn dĩ người tài trợ cuộc thi này không phải nàng mà là một người khác nhưng vì Vũ Trung nàng đã thật sự phải chèn ép kẻ muốn tài trợ kia để chen vào trở thành người tài trợ. Tề Thấm Khải trở thành người tài trợ khiến vị chủ nhiệm bộ môn tiếng Đức luôn có thành kiến với nàng vô cùng kinh ngạc, nhưng vì nàng ra tay khá nặng nên cũng không quan tâm nàng làm vậy là vì sao, cứ nhận trước rồi tính sau.
Cả khán đài chật kín người, một phần là vì Vũ Trung mà tới, những trận trước cô biểu hiện rất xuất sắc khiến những nam sinh bị sắc đẹp làm mờ mắt kia vừa gặp đã thương, những người còn lại là vì vị học tỷ xinh đẹp vừa từ nước ngoài trở về, Doãn Diệc, vậy nên cho dù họ không hiểu tiếng Đức thì vẫn chen nhau đến xem.
Tề Thấm Khải ngồi ở một góc khuất, toàn bộ tâm tư đều dán chặt trên người Vũ Trung hoàn toàn không hề để ý người đang ngồi trong ban giám khảo, Doãn Diệc, thỉnh thoảng lại nhìn về phía nàng bằng ánh mắt tràn đầy thâm ý và nóng bỏng.
Trần đấu diễn ra vô cùng kịch tính, cả hai bên đều xuất hết tuyệt chiêu trên sân khấu, càng về sau càng gây cấn, có nhiều lúc đối phương còn lỡ miệng nói tiếng Trung, nhưng Diệp Vũ Trung chỉ yên lặng nhìn đối phương biện luận, bình tĩnh ngồi viết viết như vẽ tranh, mười phần nhàn nhã. Tề Thấm Khải ngồi bên dưới khán đài âm thầm cười, 'Diệp Vũ Trung sao em lại có thể bình tĩnh tới vậy?'
Sau một hồi chờ đợi cuối cùng cũng tới lúc hội trưởng hội sinh viên tiếng Đức tuyên bố kết quả, tất cả mọi người dưới khán đài đều khẩn trương nín thở chờ đợi, Vương Hiểu Dĩnh nắm chặt lấy cánh tay Ngưu Gia Di khiến nàng đau tới nhe răng trợn mắt. Doãn Diệc thì tựa tiếu phi tiếu quan sát Diệp Vũ Trung, sau đó lại chuyển tầm mắt đến chỗ Tề Thấm Khải, cuối cùng bình tĩnh nghe kết quả cuộc thi.
Diệp Vũ Trung thua...
Quả thật, giải quán quân cũng không phải ai muốn lấy thì lấy.
Có người thất vọng cũng có người vui mừng, biểu cảm gì cũng có, nhưng Diệp Vũ Trung chỉ cười mà không có ý kiến gì, ban đầu vốn dĩ cô cũng không có ý muốn tham gia nhưng vẫn sử dụng hết khả năng để thi thố, nếu may mắn có thể dành được giải á quân đã là không tồi rồi, không biết Tề tiểu thư khó tính có hài lòng hay không.
Thế mà tuy rằng cô thua nhưng lại dành được giải biện luận giỏi nhất. Cô cho tới tận bây giờ cũng chưa từng nghĩa qua, với miệng lưỡi kém cỏi của bản thân lại có thể dành giải người biện luận giỏi nhất. Quả thật trong cuộc sống có một số việc ngoài dự đoán của mọi người, không có quán quân thì đành mang vinh dự người biện luận giỏi nhất bù vào, chỉ mong Tề Thấm Khải không thất vọng.
Sau khi cuộc thi bế mạc, mọi người cũng bắt đầu ra về.
Tề Thấm Khải đi vào hậu đài, Thư Kiệt cung kính lễ độ theo sát phía sau nàng. Doãn Diệc đang cùng một vài người Đức nói chuyện bắt gặp Tề Thấm Khải đi vào hậu đài cũng vội vàng nói tạm biệt với họ rồi đi theo nàng.
Ngưu Gia Di và Trương Huyên cùng những người khác tính vào hậu trường chúc mừng Vũ Trung nhưng vừa nhìn thấy Tề Thấm Khải vào thì tự động biết điều nhanh chóng biến mất.
''Tặng cô nè." Vũ Trung mang chiếc cúp biện luận giỏi nhất trao cho Tề Thấm Khải, "Tôi đã tận lực rồi, nhưng vẫn thua."
Tề Thấm Khải mỉm cười nhận cúp, ''Đây xem như là món quà đầu tiên em tặng tôi, tôi sẽ bảo quản thật cẩn thận, cho dù thua cũng không sao.''
''Cô sẽ mang nó để vào tủ kính kia?''
Tề Thấm Khải lắc đầu, "Nơi đó bị bỏ hoang, quà em tặng tôi sao có thể cất vào nơi đó được?"
Vũ Trung nghe xong chỉ muốn chép miệng khinh thường. 'Nếu đã bỏ hoang rồi, vậy hôm đó cô làm chi hung dữ với tôi như vậy, đúng là cô gái thay đổi thất thường!'
''Ha? Hóa ra Tề tổng có thể dễ dàng quên một người đến vậy? Hay là nên nói cô có mới nới cũ mới phải đây?'' Tề Thấm Khải cùng Diệp Vũ Trung đều giương mắt nhìn, chỉ thấy Doãn Diệc mỉm cười đứng cách đó không xa, nhướng mày phóng tầm mắt nhìn thẳng về phía Tề Thấm Khải.
Nụ cười trên mặt Tề Thấm Khải bỗng chốc biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc, chán ghét cùng với... Hận ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]