Edit: Temo
Phương Cảnh Xán cực kỳ tự nhiên hôn lên trán Quả Quả, sau đó vẫn giữ tư thế như vậy mà ngủ tiếp…
Tiêu Quả Quả lần đầu tiên gặp phải tình huống này, cũng hoàn toàn choáng váng, trực tiếp cứng đơ người không biết phải làm sao, cứ như vậy để anh ta ôm hơn nửa ngày mới phản ứng lại, tay chân luống cuống nhanh chóng bò dậy.
Phương Cảnh Xán xoa xoa tóc ngồi dậy, bộ dáng như vừa mới tỉnh ngủ, ngẩn người một lát, sau đó nhìn Quả Quả nói: "Tôi ngủ à? Xin lỗi, ngủ quên mất... Vừa rồi đã nói đến chỗ nào thế?"
BOSS! Đây không phải là trọng điểm!
Người mập cũng là có nhân quyền chứ! Có mập cũng vẫn là phụ nữ mà! Thái độ anh nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, giống như chuyện vừa rồi chỉ là ôm một cục kẹo mềm, nhấm nháp một cục sườn có phải thật quá đáng hay không?
Đương nhiên, những lời này đều là Tiêu Quả Quả rít gào dưới đáy lòng, trên thực tế gì cũng không dám nói ra, chỉ có thể giả bộ chuyện gì cũng không xảy ra, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của giám đốc.
Tiêu Quả Quả tự an ủi bản thân, thôi, như vậy càng tốt, cũng đỡ phải lúng túng, lại nói mới vừa rồi còn không nhất định là ai chiếm tiện nghi ai...
"Có phải sắp tới giờ tan tầm không? Ngày mai tiếp tục đi!" Phương Cảnh Xán đại khái là vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc vẫn chưa thanh tỉnh, vẻ mặt lúc này vẫn có phần mê mang.
"Vâng Giám đốc, vậy tôi đi trước." Tiêu Quả Quả như được đại xá, nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Phía sau, Phương Cảnh Xán lại nằm xuống, nhắm mắt như muốn ngủ thêm một lát, nhưng không được một lúc lại khó chịu ngồi dậy bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cang-beo-anh-cang-yeu/2110711/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.